Long Tiêu Dạ và Vũ Hàn Nguyệt đi qua phòng của Vũ Huyết Thiên, mở cửa hướng phía giường tiểu Thiên đi lại, anh ôm cậu bé dậy, lay lay:" Tiểu Thiên, mau dậy thôi".
Bấy giờ thì cô ra tủ cầm một bộ đồ tới cho anh kêu anh thay đồ cho cậu. Anh nhẹ nhàng đặt bảo bảo xuống sàn, giọng vui vẻ nói với cậu bé:
"Hôm nay dẫn con đi chơi ha~"
Cậu bé ngẫm nghĩ lại lời nói vừa rồi, xong nhìn quần áo trên người mình nói:" Chú và mẹ sẽ đưa cháu đi chơi thật sao!!?
Hôm nay liền không phải tới trường nữa?".
- Đúng vậy! Nhưng sao lại gọi ta là chú, con gọi Nguyệt Nguyệt là mẹ thì phải gọi ta là ba mới đúng chứ!
- Nhưng mà chú đâu phải người sinh ra cháu đâu, hơn nữa chú cũng chưa phải là chồng của mẹ cháu, tất nhiên phải gọi bằng chú rồi.
Quả thật câu này của cậu nhóc khiến anh cũng phải cứng họng, mà lúc này cô bỗng nhiên vào phòng, nghe câu nói của con trai mà cười vừa tiến lại ôm cậu bé lên, giọng điệu đồng tình:
" Tiểu Thiên thật thôi, lại nói nói không sai chút nào. Thật là ngoan, thật là hiểu chuyện, "chú" và mẹ dẫn con đi chơi nha~".
Tên nhóc tinh nghịch đắc ý quay đầu liếc nhìn anh ta với mắt có coi thường, cố ý dùng hai tay ôm lấy cô một tiếng " Dạ".
Muốn cướp mẹ tôi đi, tôi mới không có ngu như vậy, hứ!
Anh đi theo phía sau, miệng cười nghĩ Tên nhóc này quả không tầm thường
Họ từ từ đi xuống cầu thang, hướng phía cửa chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tai-thuong-vo-yeu-khong-de-dung/202286/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.