Long Tiêu Dạ vẫn nằm bất động, im lặng một lúc sau mới cất giọng nghi hoặc hỏi Vũ Hàn Nguyệt:" Là.... thật sao?!".
Cô chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nhẹ nhàng đáp lại anh:" Phải".
" Vậy đó là con trai của em và vị cố nhân mà em từng nhắc đến, cũng có người làm em hôm đó khóc?!".
" ... Ừm".
Cô đưa tay kéo khuân mặt anh lên, cúi sát lại gần nghiêm túc, âm trầm hỏi lại:" Bây giờ anh còn muốn kết hôn nữa không?!".
" Muốn!!".
Khoé môi cô mỉm cười, khá hài lòng về câu trả lời này nhưng ngay giây sau đã lập tức thay đổi thái độ. Chau mày nhìn anh thật kỹ, ánh mắt đều lộ rõ sự kiên định, dứt khoát mở miệng, giọng điệu có chút ngập ngừng:" Anh... thật sự không để ý những chuyện đó?".
Long Tiêu Dạ nghe xong câu hỏi này của Vũ Hàn Nguyệt liền lập tức đứng thẳng dậy trước mặt cô. Chẳng hề suy nghĩ thêm, dường như tâm trạng anh hơi bực bội đôi phần mà mạnh miệng, trực tiếp đáp lại:" Nguyệt Nguyệt, chẳng có người đàn ông nào không để ý đến những vấn đề đấy cả.... "
Chưa đợi anh nói xong cô đã sững người, sắc mặt tối sầm lại đứng dậy:" Ha... thì ra anh cũng giống những gã nam nhân khác, đều có ác cảm!! ".
Ngay lúc cô định quay đi anh đã vội vàng giữ tay cô lại, khuân mặt lo lắng liền gấp gáp giải thích:" Chờ chút đã, anh chưa nói xong mà. Thứ anh yêu là con người em, là chính bản thân em mà thôi em hiểu chứ?!! Yêu một người chẳng phải là yêu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tai-thuong-vo-yeu-khong-de-dung/1312684/chuong-42.html