Long Tiêu Dạ nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Vũ Hàn Nguyệt trong lòng không khỏi đau xót mà chạy tới ôm cô vào lòng vỗ về. Cô mạnh mẽ bao nhiêu, kiên cường bao nhiêu thì vẫn là suy sụp, tuyệt vọng khi nhớ về những năm tháng quá khứ kia.
" .... Bà ta tàn sát tất cả những người vô tội, tất cả....cho đến lúc em trở về, khung cảnh trước mắt như xé tan mọi thứ, khắp sàn nhà, tường, bàn ghế, mọi thứ đều nhuốm màu đỏ của máu. Mọi người nằm la liệt, rải rác với cơ thể be bét máu.... Bà ta cho người bắt ba em, trói giữ mẹ và dùng Minh Đạo đe doạ em chỉ vì số tài sản đang nắm giữ. Tất cả cũng chỉ vì tiền, thậm chí còn bắt nhốt em, tra tấn... Quãng thời gian đó thật sự rất tệ, em luôn phải suy nghĩ, nghĩ tới rốt cuộc con người rồi cũng bị chi phối bởi tiền bạc, sự giàu sang.
Không phải ai cũng biết chi tiết vụ việc năm đó, còn bây giờ mười năm rồi, Phó Thẩm lại một lần nữa sắp sửa tới đây. Thành Đô có quá nhiều người cần được bảo vệ, em không muốn lại đổ máu tại cái nơi mà em yêu nhất. Mọi người hiểu chứ!?".
Ai nấy đều trầm tư suy nghĩ, đã từng nghe thoáng qua nhưng họ chẳng thể nào ngờ được chuyện xảy ra kinh khủng đến thế. Họ là bạn bè thân thiết, là người bên cạnh cô nên không thể làm ngơ xem như chưa thấy chưa nghe gì cả. Lý Tiêm Kỳ hướng về phía cô lên tiếng hỏi:
" Vậy chị tính làm gì tiếp theo?!".
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tai-thuong-vo-yeu-khong-de-dung/1312682/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.