Long Tiêu Dạ đối diện với câu hỏi trí mạng của Vũ Hàn Nguyệt không khỏi lo lắng bất an, anh đánh mắt đi chỗ khác lảng tránh ngập ngừng trả lời:" Hin... hình như anh quên rồi!!".
Cô nhướn mày nhìn anh ngạc nhiên, giọng điệu hốt hoảng nói:" Quên rồi. Vậy... vậy Tiểu Thiên của em đâu hả?!! Bảo bảo của em giờ đang ở đâu?!!".
Ithilt lúc này mới lặng lẽ đi vào buồng lái, Vũ Huyết Thiên đang ngồi ở ghế lái phụ vui vẻ đung đưa hai chân ngắm khung hình bầu trời ở bên ngoài. Nữ trợ lý tiến lại gần, cúi người xuống khẽ nói nhỏ vào tai cậu bé. Sau đó từ mép cửa nhô ra một cái đầu nhỏ nghi hoặc hướng về phía cô trông tới. Bộ dáng ngây ngô và âm thanh mà cậu bé phát ra dừng như khi nghe vào cảm giác vô cùng mát mẻ và dễ chịu:" Mẹ? Người tìm con sao?".
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu, đột nhiên trở thành tâm điểm khiến tên nhóc tinh nghịch này có chút thấp thỏm rụt rè:
" S... sao vậy ạ?!".
Vũ Hàn Nguyệt mừng rỡ dang hai tay ra, đôi mắt rưng rưng gọi cậu lại:" Bảo bảo mau lại đây, con làm ta sợ muốn chết!!".
Vũ Hàn Nguyệt chạy đến bên ôm lấy cô, ngước đầu lên thắc mắc nói:" Mẹ sợ gì chứ, chẳng phải con vẫn ở đây à?".
" Hic hic, ta còn tưởng bỏ quên con lại Đế Đô rồi chứ!!!".
Cậu bé cuối cùng cũng hiểu ra liền ngồi lên chân cô cười lớn kể lại chuyện lúc sáng:" Hồi sáng chú Tiêu Dạ ôm mẹ đi quên mất con ở cửa may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tai-thuong-vo-yeu-khong-de-dung/1312679/chuong-37.html