Vài tiếng sau Vũ Hàn Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, phát hiện trên người mình có áo vets đen của Long Tiêu Dạ. Cô ngồi hẳn dậy cầm lấy áo nhìn xung quanh phòng thì lại chẳng hề thấy ai. Trong lúc cô còn ngơ ngác tìm kiếm thì anh đẩy cửa trở về. Nhìn thấy cô đã tỉnh dậy liền vội rảo bước nhanh chóng về phía cô:" Em dậy rồi sao? Có thấy không khoẻ chỗ nào không?".
Nét mặt cô lộ rõ sự hoài nghi thắc mắc, chau mày hỏi anh:" Gì cơ? Em bình thường mà!!".
Long Tiêu Dạ nắm lấy hai cánh tay cô nhìn ngó lại một vòng, lòng vừa hoang mang vừa lo lắng nói:" Vừa nãy em ngủ quên đều không ngừng kêu đau mà, anh phải chạy đi mua thuốc đó!!".
Thấy bịch thuốc anh đang cầm, cô cười nhẹ giọng điệu an ủi trấn tĩnh anh:" Chắc em gặp mơ thấy ác mộng thôi, em vẫn ổn mà".
- Thật sự ổn chứ, nếu làm sao thì phải nói với anh một tiếng nha, được không?!
- Được.
Đột nhiên Vũ Hàn Nguyệt nhớ ra mục đích tới đây hôm nay liền quay sang hỏi ý kiến của Long Tiêu Dạ:" Này, anh nghĩ Bùi Viện thế nào?!".
Anh còn chẳng nhớ cô ta là ai, chỉ phủi phủi nước trên đầu thắc mắc:" Bùi Viện? Ai vậy?".
Cô bất lực thở dài một tiếng rồi nhắc lại cho anh nhớ:" Là bạn gái của tiểu Minh ý, trong buổi sinh nhật của Lý Dục đã dẫn tới làm quen với mọi người còn gì!!".
Cuối cùng anh cũng nhớ ra, tựa lưng vào ghế suy ngẫm thật kỹ lại rồi đáp lại cô, có vẻ anh cũng không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tai-thuong-vo-yeu-khong-de-dung/1312674/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.