Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh liền dùng sức ăn, một bên hàm hàm hồ hồ mà nói: "Không có, ăn rất ngon, cảm ơn anh."
"Vậy thì, ăn xong tự mình thu thập, về sau không nên chờ tôi nữa."
Tiếng nói vừa dứt, anh liền đứng lên, cảm xúc anh không có chút nào dao động, cứ như vậy rời khỏi nhà ăn.
Theo sau, anh lên lầu, chỉ là đứng ở lầu hai thoáng ngó cô, liếc mắt nhìn một cái, lại thấp giọng xuy một tiếng:
"Lại thấy thế nào đều cảm thấy thực ngốc, một chén mì mà thôi, đến nỗi như vậy liền thỏa mãn sao."
Đơi anh đi vào phòng ngủ, lúc sau, dưới lầu Lương Dĩ Chanh chỉ nghe thấy một đạo thanh âm đóng cửa.
Cô ngước mắt nhìn thoáng qua, theo sau liền lập tức thu hồi tầm mắt của chính mình.
Cô nhìn ngôi nhà trống trải lạnh lẽo, nội tâm lại nổi lên một tia ưu thương.
Cô suy nghĩ, khi nào mới có thể khôi phục lại khung cảnh vui vẻ thanh bình như kiếp trước đây, khi nào anh mới có thể đối với cô động tâm, chẳng sợ chỉ là một chút.
Cứ như vậy, cô lòng mang theo loại tâm tình ưu sầu này, thu thập tốt chén đũa, cũng lên lầu về tới phòng của chính mình.
Một đêm này, hai phòng ngủ, hai trái tim đều không bình tĩnh mà tăng tốc đập nhanh.
Anh như cũ bực bội bất an, sau khi tắm rửa xong, nằm ở trên giường chuyển người lật ngưòi xoay trở lại, xác thật đây là lần đầu tiên có người ở nhà đợi anh về nhà.
Từ trước, thậm chí từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-pho-gia-ngao-kieu-hom-nay-khong-gia-benh/1064949/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.