Phương Mạn Hà phải gọi người tới mới khuyên ngăn được Giang Noãn Chanh. Bà cho cô uống thuốc an thần, ngủ một giấc sâu. Chỉnh lại chăn cho Giang Noãn Chanh, vừa định rời đi, xoay người lại đã nhìn thấy bà nội Lệ đứng phía sau. Phương Mạn Hà vô thức lắc đầu.
"Con bé đến nhà họ Hàn, làm Hàn Chính Nhân bị thương. Hiện tại người đã không sao rồi!" Nếu Phương Mạn Hà không kịp gọi người tới, với dáng vẻ kích động ban nãy của Giang Noãn Chanh, chắc chắn cô sẽ lấy mạng ông ta. Từ trước đến nay, Phương Mạn Hà luôn cho rằng cô là người con gái hiền lành, ôn nhu hết mực. Nhưng cho tới khi Lệ Mạc Tây xảy ra chuyện, Giang Noãn Chanh như biến thành người khác.
Bà nội Lệ lại gần Giang Noãn Chanh. Bà hơi cúi người, giúp cô vén tóc ra một bên. Bà nội Lệ thở dài: "Tang sự của Tiểu Tây cũng nên tổ chức thôi!"
Phương Mạn Hà gật đầu.
[... ]
Chiếc xe bị thiêu rụi, người ngồi trong xe biến dạng nên chỉ có thể dựa vào xét nghiệm để xác nhận thân phận theo đúng quy trình. Ngày hôm sau là ngày tổ chức tang lễ của Lệ Mạc Tây, có rất nhiều người đến tiễn đưa hắn. Tang lễ không kéo dài, rất nhanh đã kết thúc. Giang Noãn Chanh không nán lại mộ hắn quá lâu.
Đứng trước mộ của Lệ Mạc Tây, nhìn bức ảnh trên bia mộ hắn, ánh mắt Giang Noãn Chanh càng trùng xuống. Bức ảnh này là do chính cô chọn, chụp lại khoảnh khắc Lệ Mạc Tây vui vẻ nhất. Tuy rằng đến thời điểm hiện tại, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-phan-dien-co-chut-ngot-ngao/501052/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.