Chương trước
Chương sau
Phương Mạn Hà dần dần tiếp nhận người con dâu là Giang Noãn Chanh. Đúng như bà nội Lệ đã nói, Giang Noãn Chanh không phải người xấu. Tuy rằng gia thế của cô không thể so với nhà họ Lệ, một điểm trừ là không môn căn hộ đối nhưng bù lại, cô làm rất tốt nhiệm vụ của một người con dâu, một người vợ. Càng nhìn, Phương Mạn Hà càng cảm thấy ưng ý.
Ly Ly nói: "Không cần bà nội nói đâu, ba con lúc nào chẳng dính chặt lấy mẹ!" Ly Ly biết tối hôm qua Lệ Mạc Tây đã trở về, nhưng không vào phòng của cô bé mà chỉ đến bên cạnh mẹ. Điều này khiến Ly Ly rất không vui. Con bé cũng là người thân của Lệ Mạc Tây, hắn làm sao có thể đối xử không công bằng với con bé?
Giang Noãn Chanh không nói gì cả, yên lặng thu xếp đồ. Cô mang đồ mình mua tới vào phòng bếp, loay hoay chuẩn bị bữa chiều. Phùng quản gia nói với cô: "Hàn Thiên Nhã vừa tới đây, bà nội và phu nhân đều không vui. Trưa nay bà nội không ăn được mấy!"
Giang Noãn Chanh đem thức ăn rửa sạch, khẽ đáp lại Phùng Diệm: "Cháu biết rồi, cháu sẽ làm nhiều món mà mẹ và bà nội thích!"
Hàn Thiên Nhã đích thân tới Lệ gia, còn tự tay chuẩn bị bữa sáng, hiển nhiên đã chứng tỏ cô ta sợ đến mức nào. Cô ta cao ngạo cả một thời gian dài, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Cô ta càng lo sợ, Giang Noãn Chanh càng thoải mái vì kế hoạch của cô đã đạt được.
Bà nội Lệ và Phương Mạn Hà đều đứng trước cửa phòng bếp, yên lặng nhìn Giang Noãn Chanh chuẩn bị cơm cho bọn họ. Bà nội Lệ huých huých vai Phương Mạn Hà: "Thấy chưa? Mẹ đã nói ngay từ đầu con chọn con bé thì mọi chuyện có phải sẽ đơn giản hơn không?"
Phương Mạn Hà cũng biết mọi việc đi tới ngày hôm nay một phần là do lỗi của bà. Nếu bà không quá cố chấp gán ghép Hàn Thiên Nhã với Lệ Mạc Tây, sẽ không sinh ra chấp niệm trong lòng Hàn Thiên Nhã. Phương Mạn Hà thở dài: "Thật may mắn vì Noãn Chanh vẫn là người nhà họ Lệ!"
Lúc này, Ly Ly từ bên ngoài chạy vào. Cô bé đã vẽ một  bước chân, có bà nội Lệ, Phương Mạn Hà, Giang Kiến Thành, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đang bế cô bé. Một bức tranh gia đình với những nét vẽ nguệch ngoạc nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm, yêu thương đong đầy.
Phương Mạn Hà cúi thấp người, nhẹ nhàng đặt lên trán cô bé một nụ hôn: "Ly Ly nhà ta giỏi quá, tương lai sẽ trở thành một hoạ sĩ giỏi!"
[... ]
Tuy tốc độ phát triển của Tống Hân Lộ không thể so sánh với Giang Noãn Chanh và Hàn Thiên Nhã, nhưng cô ta vẫn hoạt động đầy đủ, vẫn có tác phẩm ra mắt công chúng, vẫn dự sự kiện và nhận quảng cáo như thường.
Tối nay Tống Hân Lộ phải tham gia sự kiện của một thương hiệu nước hoa. Từ ngày vào nghề, cô ta đã bám chặt lấy Hàn Thiên Nhã. Hai người một chín một mười, nổi tiếng là khó tính khó chiều. Hiện nay Hàn Thiên Nhã đang dần dần sút vế vì sự hiện diện của Giang Noãn Chanh, Tống Hân Lộ đã không ít lần bị người khác trêu đùa.
"Hàn Thiên Nhã bây giờ không lo được thân mình. Tống Hân Lộ, cô có nên tìm một chân ghế mới không? Nghe nói trước kia cô và Giang Noãn Chanh rất thân thiết, bây giờ có phải hối hận rồi không?" Thấy Tống Hân Lộ đi qua, một nữ diễn viên không kìm được mà trêu chọc cô ta. Nữ diễn viên này đã từng đóng phim cùng Tống Hân Lộ. Ngày đó Tống Hân Lộ vẫn còn dựa vào thế mạnh của Hàn Thiên Nhã, ra đường luôn diễu võ giương oai, nữ diễn viên bị cô ta bắt nạt nhiều lần, trong lòng ghi hận vô số. Hiện tại thời cơ tới rồi, nữ diễn viên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Tống Hân Lộ dừng lại nhìn nữ diễn viên kia một chút. Thấy đối phương có rất nhiều người, một mình cô ta chắc chắn sẽ không đấu lại. Tuy không can tâm nhưng Tống Hân Lộ vẫn biết lượng sức mình. Đôi lúc cô ta nghĩ, nếu như năm đó không có mâu thuẫn giữa cô ta và Giang Noãn Chanh, không chừng sẽ không có tình huống như ngày hôm nay.
Nhưng Tống Hân Lộ không sai. Bỏ đi tình bạn bao năm nay là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Nếu Giang Noãn Chanh thật sự coi cô ta là bạn, sẽ không ở sau lưng cô ta có những hành vi vượt qua giới hạn với Trang Vũ Trạch, đứa bé trong bụng cô ta cũng không vì thế mà rời xa nhân thế.
"Sao? Đây có còn là Tống Hân Lộ mà tôi quen biết ư? Không nói lại câu nào? Tống Hân Lộ, không phải cô bị câm rồi chứ?" Không thấy người đáp lại, nữ diễn viên càng được nước lấn tới. Cô ta tiến lên phía trước, cố ý đụng vào người Tống Hân Lộ một cái mạnh.
"Nói gì đi chứ? Lúc này là thời điểm tốt nhất để chứng minh cô không bị câm đó!" Nữ diễn kia bật cười. Đám người xung quanh cô ta cũng hùa theo. Chỉ trong chốc lát, Tống Hân Lộ đã trở thành trò cười trong mắt bọn họ.
"Các người nói đã đủ chưa? Ỉ đông ức hiếp một kẻ yếu ớt như cô ấy thì các người được cái gì?" Bỗng dưng bàn tay lạnh giá của Tống Hân Lộ được sưởi ấm. Giọng nói nam tính xen ngang vào cuộc trò chuyện, khiến đám người kia im bặt.
Tống Hân Lộ chầm chậm ngẩng đầu. Nhìn thấy người ra mặt bảo vệ mình là Trần Điềm Kiệt, người bạn lâu năm không liên lạc, trong lòng cô ta có chút rối bời. Danh tiếng của Trần Điềm Kiệt trong giới thương trường rất lớn, có thể hiểu đơn giản là hô được mưa, gọi được gió.
Thấy Trần Điềm Kiệt xuất hiện bảo vệ Tống Hân Lộ, đám diễn viên kia căn bản không can tâm. Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội với hắn. Nghe nói, Trần thị đang tiến vào giới showbiz, trong tay nắm giữ nhiều tài nguyên tốt. Bọn họ vẫn còn muốn kiếm miếng cơm, dựa vào hắn để lấy tài nguyên.
Trần Điềm Kiệt kéo Tống Hân Lộ rời khỏi đám hỗn loạn.
"Cảm ơn cậu!" Đến nơi vắng người, Tống Hân Lộ mới hất tay Trần Điềm Kiệt ra, nói rất nhỏ.
"Mình không nghe thấy!" Trần Điềm Kiệt cố ý hành hoẹ Tống Hân Lộ.
"Cảm ơn cậu!" Cô ta lặp lại lời nói một lần nữa, ngữ khí lớn hơn vài phần.
"Dạo gần đây cậu sống tốt chứ?" Thực ra, Trần Điềm Kiệt luôn quan tâm đến cuộc sống của Tống Hân Lộ. Cô nhận bộ phim như thế nào, đại diện nhãn hàng gì, hắn đều biết cả. Thậm chí có khi, Trần Điềm Kiệt còn nắm rõ thông tin hơn cả Tống Hân Lộ. Nhưng hắn vẫn muốn nghe đích thân cô nói.
"Rất ổn!" Tống Hân Lộ cười.
Có lẽ là ổn đi... Cô ta vẫn có thể nhận những bộ phim cô ta thích, được nhiều người công nhận về diễn xuất. Tuy rằng thời gian gần đây có nhiều tin tức khiến cô ta không vui nhưng tất cả đều nằm trong sự khống chế của Tống Hân Lộ.
Trần Điềm Kiệt nhìn một cái liền biết cô ta đang nói dối. Nhưng hắn không vạch trần Tống Hân Lộ. Hắn luôn biết thứ cô ta coi trọng nhất là danh dự và lòng tự tôn. Ở trước mặt người khác, cô ta là ánh sáng rực rỡ và chói loá nhất.
"Mình còn có việc nên vào trước nhé!" Bữa tiệc  còn chưa kết thúc, người đại diện là Tống Hân Lộ không thể rời đi được.
"Hân Lộ" Trần Điềm Kiệt đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy tay cô ta.
Bước chân Tống Hân Lộ khựng lại nhưng không quay đầu nhìn Trần Điềm Kiệt. Thời khắc này, trái tim cô ta không ngừng run lên. Cô ta không biết cảm xúc của mình như thế nào, nhưng rất hỗn loạn, không rõ ràng.
"Chúng ta còn có thể quay lại như trước kia không?" Trần Điềm Kiệt hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.