Chương trước
Chương sau
Không có sự xuất hiện của Lệ Mạc Tây, lễ đính hôn hiển nhiên không thể tổ chức. Sau một đêm vận động kịch liệt, Lệ Mạc Tây tỉnh lại đã là chín giờ sáng. Nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ trong lòng vẫn còn ngủ rất say. Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi mới rời khỏi giường. Lệ Mạc Tây trước khi rời khỏi khách sạn đã căn dặn nhân viên phục vụ rất kỹ, để họ có thể chăm sóc tốt Giang Noãn Chanh.
Ngồi trên xe, Lệ Mạc Tây mới dám bật điện thoại. Có rất nhiều người gọi điện cho hắn, trong đó có mẹ hắn, bà nội, Nguyên Bảo, Hàn Thiên Nhã còn có Trần Điềm Kiệt... Lệ Mạc Tây mở mạng xã hội, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, tin tức về lễ đính hôn không có hắn đang nằm trên vị trí đầu tiên của bảng tìm kiếm, một màu đỏ chói khiến Lệ Mạc Tây ưng ý.
Loại tin tức này, Lệ gia không khống chế nổi mà hắn cũng không muốn khống chế. Phương Mạn Hà càng tổ chức lễ đính hôn lớn, tin tức còn khó dập xuống. Tin tức này cũng là lời thông báo về mối quan hệ của hắn và Hàn Thiên Nhã trong bao nhiêu năm qua. Nhìn mọi chuyện mà mình gây ra, Lệ Mạc Tây không chút hối hận. Hắn thoải mái lái xe về Lệ thị.
Phương Mạn Hà không chợp mắt cả đêm. Sau khi giải quyết chuyện ở lễ đính hôn, bà đã lái xe đến đợi Lệ Mạc Tây trong văn phòng. Khoảng mười giờ sáng, bà cuối cùng cũng đợi được người mà mình cần đợi. Nhìn thấy Lệ Mạc Tây, lửa giận trong lòng Phương Mạn Hà lại được châm lên.
"Con rốt cuộc đang làm gì hả? Lệ Mạc Tây, đây là lần đầu tiên con khiến mẹ thất vọng như vậy! Con không đến lễ đính hôn, con có biết mặt mũi Tiểu Nhã để ở đâu không?" Phương Mạn Hà chạy đến bên cạnh Lệ Mạc Tây, chặn đường vào vị trí làm việc của hắn.
Lệ Mạc Tây rất cao hứng, trái ngược với thái độ của bà, hiếm khi hắn hài hước đùa được một câu: "Mặt thì tất nhiên vẫn ở trên cổ, mũi thì ở trên mặt, hai bộ phận này còn có thể chạy đi đâu được nữa? Huống hồ có muốn hỏi, cũng phải là con hỏi mẹ mới đúng. Không phải ngay từ đầu, tâm ý của con thế nào mẹ cũng biết rõ rồi sao?" Nhắc đến chuyện Phương Mạn Hà cố chấp muốn gắn ghép hắn và Hàn Thiên Nhã, Lệ Mạc Tây lại cảm thấy đau đầu.
Phương Mạn Hà nhất thời cứng họng: "Tiểu Tây, nếu con muốn ở bên cạnh cô ta thì phải trả giá đấy!"
Nét mặt Lệ Mạc Tây nghiêm lại: "Mẹ muốn tước quyền quản lý Lệ thị của con? Thời gian gần đây mẹ liên hệ với cổ đông, không phải con không biết. Thủ đoạn của con thế nào, mẹ là người chỉ mẹ biết rất rõ. Để có thể ngồi lên vị trí như ngày hôm nay, Lệ Mạc Tây con đã làm những gì, trong lòng mẹ càng hiểu!"
Phương Mạn Hà tìm đến cổ đông với mục đích muốn lôi kéo, Lệ Mạc Tây biết rõ. Nhưng hắn không để tâm đến vì hắn biết bà sẽ không đạt được ý nguyện. Lệ Mạc Tây không chỉ có thế lực của Lệ thị, thế lực riêng của hắn cũng đủ để chống lưng, giúp hắn đứng vững trên thương trường. Vì vậy nếu bà có muốn hắn rời đi, Lệ Mạc Tây có thể làm theo lời bà nói mà không một lời oán trách.
"Lớn rồi! Haha, con trai của mẹ lớn rồi! Bây giờ học được cả cách chống đối mẹ. Tiểu Tây, rồi sẽ có một ngày con hiểu ra những gì mẹ làm đều là vì tốt cho con. Tiểu Nhã hay là người phụ nữ đó mới thích hợp, hiện tại con không biết được, sau này chắc chắn sẽ rõ!" Nói xong, Phương Mạn Hà cầm lấy túi xách bỏ đi. Giống như lời Lệ Mạc Tây đã nói, với thế lực và thủ đoạn của hắn, bà muốn lợi dụng quyền quản lý Lệ thị để uy hiếp hắn là chuyện không thể nào.
"Mẹ đừng động đến cô ấy, bởi vì đó là hành động thừa thãi!" Trước khi Phương Mạn Hà hoàn toàn biến mất, Lệ Mạc Tây chỉ nhẹ nhàng buông một câu. Dù có bao nhiêu người đứng ra ngăn cản hắn và Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây cũng sẽ lần lượt giải quyết tất cả.
[... ]
Trở về từ nơi tổ chức lễ đính hôn, Hàn Thiên Nhã đã nhốt mình trong phòng. Mà phòng của cô lúc này không khác gì một bãi chiến trường, đồ đạc đều bị đập phá, nằm lăn lóc dưới nền đất. Căn phòng không có ánh sáng, đèn không bật, rèm cửa lại đóng kín. Hàn Thiên Nhã lúc này đang ngồi trong góc phòng. Hai mắt vừa đỏ vừa đục ngầu.
Lệ Mạc Tây không xuất hiện, cô trở thành trò cười cho thiên hạ. Dù khi đó Phương Mạn Hà đứng ra bảo vệ cô, nói rằng Lệ thị có chuyện, Lệ Mạc Tây phải ra nước ngoài gấp nhưng ai tin chứ? Kẻ ngốc cũng biết đây chỉ là một lý do nguỵ biện. Hàn Thiên Nhã không dám xem tin tức vì cô biết lúc này, cô sẽ trở thành một nhân vật đáng thương trong lòng dư luận. Họ tội nghiệp cô vì Lệ Mạc Tây không tới, tội nghiệp cô vì sự hi sinh trong mấy năm qua?
Hàn Thiên Nhã không dám tin cơn ác mộng này lại biến thành sự thật. Cô biết Lệ Mạc Tây không gần nữ giới, vì chuyện quá khứ hắn không yêu được bất kỳ ai. Vì thế nếu hắn không yêu cô, cũng sẽ niệm tình cô ở bên cạnh hắn bao lâu nay mà đồng ý đến đính hôn, hoàn thành mọi thủ tục. Nhưng trong lễ đính hôn ngày hôm qua, đến một cái bóng của Lệ Mạc Tây, Hàn Thiên Nhã cũng không thấy.
Chợt trong đầu Hàn Thiên Nhã xuất hiện một người phụ nữ, người này là Kiều Xảo. Cô nhớ Lệ Mạc Tây từng đưa một bộ phim chuyển thể cho Kiều Xảo đóng chính, hắn cũng từng đến núi Phong Vân, ở chung khách sạn với đoạn làm phim. Chẳng nhẽ người phụ nữ thần bí bên cạnh Lệ Mạc Tây bao lâu nay chính là Kiều Xảo?
Hàn Thiên Nhã thật sự điên rồi, sao cô lại có thể nghĩ đến khả năng này? Nhưng sự thật đã ở trước mắt, năm lần bảy lượt đều trùng khớp với suy nghĩ của cô. Hàn Thiên Nhã không quan tâm có phải Kiều Xảo thật hay không, nhưng một khi cản đường cô, làm xấu mặt cô, người đó đều phải chịu trách nhiệm.
Trong bóng tối, Hàn Thiên Nhã mò mẫn điện thoại, ngón tay vô tình đâm trúng miếng thuỷ tinh. Chỉ trong chốc lát, căn phòng đã thoang thoảng mùi tanh của máu. Hàn Thiên Nhã càng thêm kích động. Cô đứng dậy, chân trần dẫn lên đống đồ đạc nằm ngổn ngang dưới đất, lạnh nhạt truy tìm điện thoại. Chẳng mấy chốc mà đã tìm thấy.
Điện thoại bị Hàn Thiên Nhã tắt nguồn từ tối qua. Cô giữ vào nút nằm bên trái điện thoại, điện thoại liền sáng đèn. Sau đó, Hàn Thiên Nhã gọi cho trợ lý của mình là Mặc Tĩnh. Nhận được điện thoại của Hàn Thiên Nhã, Mặc Tĩnh vô cùng lo lắng.
"Chị có sao không?" Tin tức về lễ đính hôn của Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây khiến dư luận đứng ngồi không yên. Phim trường của Hàn Thiên Nhã phóng viên đứng đầy, trước cửa công ty cũng vậy. Nếu không phải ngôi nhà cô ở có an ninh cao cấp thì phóng viên cũng lẻn được vào. Thân là trợ lý, Mặc Tĩnh không thể không lo lắng.
Hàn Thiên Nhã không trả lời câu hỏi này của cô ấy, chỉ nói với Mặc Tĩnh rằng: "Đống đồ trong tay cô, cũng nên sử dụng nó rồi!"
Mặc Tĩnh ban đầu không hiểu Hàn Thiên Nhã muốn gì, nhưng nghĩ kỹ một lúc, trong lòng cô ấy liền sáng tỏ. Mặc Tĩnh đã quá quen với tính cách ăn miếng trả miếng của Hàn Thiên Nhã, vì thế không cảm thấy thắc mắc nữa.
Trước khi cúp điện thoại để đi làm những gì Hàn Thiên Nhã phân phó, Mặc Tĩnh nói: "Chị cứ nghỉ ngơi đi, một chút nữa tất cả mọi thứ chỉ muốn đều xuất hiện!"
Chỉ khoảng nửa tiếng sau, thời thế thay đổi, tin tức mới lấn áp tin tức cũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.