Sáng sớm ngày hôm sau Giang Noãn Chanh đã tỉnh lại. Cô phát hiện tay của Lệ Mạc Tây chẳng biết từ khi nào đã nắm chặt lấy tay mình. Trong lòng Giang Noãn Chanh cảm thấy ấm áp. Sợ đánh thức hắn, cô hành động rất cẩn thận, chầm chậm gỡ tay Lệ Mạc Tây khỏi tay mình. Sau đó đứng dậy kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn. Nhưng vì ngồi đã lâu trong một tư thế khiến hai chân Giang Noãn Chanh tê rần, đứng không vững thiếu chút nữa thì ngã.
Cô vịn tay vào tủ gỗ được đặt cạnh đầu giường, nhẹ nhàng lại gần Lệ Mạc Tây. Nhiệt độ cơ thể hắn đã hạ, không còn nóng như hôm qua. Giang Noãn Chanh vừa kiểm tra thân nhiệt xong, tiếng chuông cửa vang lên. Cô nhíu mày, chạy lại xem ai đã tới. Qua lỗ hổng nhỏ trên cửa ra vào, cô nhìn thấy người đến là đạo diễn của bộ phim.
Giang Noãn Chanh đứng chôn chân tại chỗ, không biết có nên mở hay không. Nếu cô mở cửa, đạo diễn sẽ biết cô qua đêm trong phòng Lệ Mạc Tây. Còn nếu cô không mở cửa, bọn họ sẽ nghĩ rằng Lệ Mạc Tây là người chành choẹ, đến đạo diễn của đoàn làm phim cũng không nể mặt. Giang Noãn Chanh càng chần chừ, tiếng chuông cửa càng lúc càng nhiều, tựa hồ muốn hối thúc cô.
Đúng lúc này, phía sau Giang Noãn Chanh có một cánh tay vươn tới đặt lên tay nắm cửa. Có lẽ, Lệ Mạc Tây bị tiếng chuông cửa ồn ào đánh thức. Hắn nói: "Còn không mau trốn đi, em muốn mọi người biết hai chúng ta ở chung một phòng sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-phan-dien-co-chut-ngot-ngao/500980/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.