Thẩm Giai Nghị không nhận ra sự thay đổi của Giang Ý Mạn, anh đang cảm thấy rất có lỗi với cô, sợ cô đau nên vươn cổ, dùng miệng thổi nhẹ vào tai cho cô. Gió ấm tràn vào tai Giang Ý Mạn, khoảng cách giữa bọn họ so với vừa nãy còn gần hơn. Trời ơi, đây là đang muốn giết Giang Ý Mạn sao? Đầu nhỏ của cô ở trên ngực anh, trong chóp mũi toàn là mùi hương nam tính của anh, sao có thể thơm hơn cả phụ nữ như vậy chứ? Nhưng đây không phải là mùi sặc sụa của nước hoa. Thẩm Giai Nghị chấm cồn rồi bôi thuốc vào vết thương xong liền đứng thẳng người dậy. Sao mặt cô ấy lại đỏ như vậy? "Thấy không khoẻ chỗ nào sao?" Anh sợ Giang Ý Mạn bị sốt nên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán cô, Giang Ý Mạn gạt tay anh ra. “Tôi không sao, anh nên bỏ cái thói đạo đức giả ấy đi.” Giang Ý Mạn cố ý nói ra những lời khó nghe. Cô phải tự nhắc nhở bản thân mình, đừng để bị Thẩm Giai Nghị lừa gạt, người đàn ông này là đang cố tình làm như vậy, trước mặt cô thì giả vờ ôn nhu, giống như con sói chỉ muốn rình rập để ăn thịt bà nội của cô bé quàng khăn đỏ, đây không phải điều tốt lành gì. “Tôi không có ý gì khác.” Thẩm Giai Nghị cảm thấy không thể hiểu nổi. Vừa rồi lúc anh giúp Giang Ý Mạn chấm cồn bôi thuốc, rõ ràng là cô ấy vẫn bình thường, tại sao khi bôi thuốc xong lại nóng nảy như vậy rồi? Phụ nữ thật khó hiểu. “Anh có thể đi rồi đấy.” Giang Ý Mạn xoay người sang hướng khác. Xem ra cô ấy vẫn còn giận. “Là ai cắn tai em?” Thẩm Giai Nghị hỏi. Anh còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc ở trong phòng Giang Vũ Phỉ, cô ta đã ôm anh rồi khóc lóc, nói rằng Giang Ý Mạn bắt nạt Đóa Đóa, nói rằng anh nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái. Mọi người đều nói Giang Ý Mạn làm sai, nhưng quản gia Trương đã thừa nhận là bà ta đổ oan cho Giang Ý Mạn. "Tôi tự cắn mình đấy được chưa." Giang Ý Mạn tức giận, cô không muốn nói chuyện phiếm với anh ta. Rõ ràng Thẩm Giai Nghị không có ác ý. “Là Đóa Đóa phải không?” Thẩm Giai Nghị hỏi. “Anh đã đoán ra rồi, vậy còn hỏi tôi làm gì? Thẩm đại nhân thật rảnh rỗi.” “Tại sao Đóa Đóa lại cắn em?” Thẩm Giai Nghị lại hỏi. Anh phát hiện ra vấn đề rằng mối quan hệ giữa Đóa Đóa và Giang Ý Mạn ngày càng xấu đi. Nhưng rõ ràng trước đây Đóa Đóa rất thích Giang Ý Mạn, nó cười với cô, nói chuyện với cô, lúc xa cô còn lưu luyến không rời, sự thay đổi này cũng quá nhanh, quá đột ngột. "Làm sao tôi biết được? Câu này anh nên đi hỏi cô vợ yêu quý của anh mới đúng chứ." Giang Ý Mạn tức giận. Cô đứng dậy rời đi, không muốn nói chuyện với Thẩm Giai Nghị nữa. Khi cô đi ngang qua anh, Thẩm Giai Nghị nắm lấy tay Giang Ý Mạn, nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng. “Làm gì?” Giang Ý Mạn dữ dằn, dáng vẻ không dễ chọc vào. Tìm t??yệ? hay tại { T?ùmT?? yệ?.ⅴ? } “Xin lỗi, để em phải chịu uỷ khuất rồi.” Anh nói. Một người quen ở trên cao như anh, nói ra được câu xin lỗi thật không dễ dàng, xem ra Thẩm Giai Nghị đang rất nghiêm túc, nhưng cô cũng không biết trong đầu anh ta đang có âm mưu gì, Giang Ý Mạn không có tý hiểu biết gì về đàn ông, cô cũng chưa yêu đương bao giờ, vậy nên đối với anh ta, cô vẫn phải đề phòng một chút sẽ tốt hơn. “Không có việc gì nữa thì tôi đi đây.” Giang Ý Mạn cố gắng hất tay anh ra. Anh giữ chặt. "Sự việc hôm nay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, tôi cam đoan sau này sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Còn về việc tại sao Đóa Đóa lại cắn cô, tôi sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, cho nên, cô..." Anh ngập ngừng. Giang Ý Mạn ngây ngốc nhìn Thẩm Giai Nghị đang muốn nói gì đó, anh không phải là một người nói chuyện ấp úng như vậy, sao hôm nay anh ta lại nói nhiều như vậy? Lại còn dịu dàng như vậy? Anh ta đang có âm mưu gì? “Cho nên - em không cần phải lo lắng quâ, cứ yên tâm ở lại đây, nghe không?” Thẩm Giai Nghị nói thêm. Giang Ý Mạn hất tay anh ra, chạy về phòng. Cô chạy đi vội vàng như vậy là vì tim cô đang đập loạn xạ, nó lại bị Thẩm Giai Nghị làm cho rối loạn rồi, sao anh ta lại nói ra những điều kỳ quặc đó chứ, nhỡ đâu làm cô hiểu lầm thì phải làm sao? Thẩm Giai Nghị đi vào thư phòng. Anh bật máy tính lên xem lại camera giám sát, anh muốn biết Giang Ý Mạn và Đóa Đóa đã xảy ra chuyện gì. Qua camera giám sát có thể thấy rõ, Đóa Đóa dùng súng nước xịt vào người Giang Ý Mạn, khiến quần áo, tóc tai, mặt mũi cô đều ướt hết, nhưng Giang Ý Mạn không hề nổi giận, cô không đẩy Đóa Đóa ra mà còn ngồi xổm xuống gần nó, kiên nhẫn nhìn Đóa Đóa, để mặc cho Đóa Đóa trút giận lên người cô. Sau đó, Đóa Đóa chạy đi nhanh quá nên mới bị ngã, Giang Ý Mạn muốn đỡ Đóa Đóa, lúc đấy quản gia Trương đi qua nhìn thấy. Thẩm Giai Nghị vỗ bàn một cái, giờ xem lại anh lại càng tức giận, đám người hầu này thật không biết sống chết, còn dám âm mưu lừa gạt cả anh. Mà tất cả những chuyện này có lẽ đều từ Giang Vũ Phỉ mà ra. Anh đi thẳng vào phòng của Giang Vũ Phỉ, tức giận trừng mắt nhìn cô ta, biểu hiện trên mặt không mấy tốt lành. “Ông xã, anh sao vậy?” Giang Vũ Phỉ không biết Thẩm Giai Nghị đang tức giận ai. Bởi vì cô còn đang tức hơn anh đây này. Vừa rồi Thẩm Giai Nghị cùng Giang Ý Mạn lôi kéo nhau dưới sân đều bị Giang Vũ Phỉ đứng ở trước bệ cửa sổ nhìn thấy hết thảy, chồng của cô không đi quan tâm cô mà lại đi quan tâm đến người phụ nữ khác, để mặc cô nằm trên giường không người chăm sóc, anh có biết trái tim cô đau đến mức nào không? Nhưng dù vậy, bây giờ cô vẫn phải mỉm cười trước mặt Thẩm Giai Nghị, bởi vì cuộc đời này cô phải dựa vào anh, anh là thần hộ mệnh của cô, Thẩm Giai Nghị là vị thần hộ mệnh của riêng Giang Vũ Phỉ cô. "Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Cô lại nói bậy bạ gì ở trước mặt Đóa Đóa đúng không? Tôi đã nói rồi, đừng có lôi kéo Đóa Đóa vào chuyện gì, cô thật sự cho rằng tôi không dám động vào cô sao?" Thẩm Giai Nghị nói. Anh rất tức giận, không phải vì Giang Ý Mạn bị ức hiếp, mà là bởi vì Giang Vũ Phỉ dám lợi dụng cả Đóa Đóa, ngay cả một đứa trẻ mà cô ta cũng không tha. “Giai Nghị, em không hiểu anh đang nói gì cả, đã xảy ra chuyện gì à? Sao anh lại đột nhiên tức giận như vậy?” Giang Vũ Phỉ ngẩng đầu, đáng thương nhìn Thẩm Giai Nghị.1 Cả đời này cô đều phải lựa theo ý của người đàn ông này, dựa vào anh ta mà sống, lúc nào cũng phải dè chừng anh ta. "Cô có cần tôi phải nói rõ hơn không? Nếu không phải cô xúi giục Đóa Đóa, nó sẽ đi lấy súng bắn nước vào người Giang Ý Mạn sao? Từ một đứa trẻ ngây thơ, nó lại bị cô biến thành công cụ để trả thù, lương tâm của cô bị chó tha rồi hả?”Thẩm Giai Nghị thất vọng nhìn Giang Vũ Phỉ, cô ta thật đáng sợ, vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn. Hôn nhân của bọn họ được hình thành do kinh doanh, vì lợi nhuận của hai tập đoàn, tuy rằng không có cảm tình gì, nhưng chỉ cần Giang Vũ Phỉ không làm gì quá giới hạn cho phép, anh sẽ đều vì con cái mà không làm to chuyện. Nhưng bây giờ, cô ta ngày càng trở nên vô cảm và tệ bạc, cô ta như một con thú hoang mất hết lý trí, có thể xâu xé con mình bất cứ lúc nào, anh không thể giữ những người như vậy ở bên mình, không phải vì bản thân, mà là vì hai đứa con của anh, anh không muốn chúng lớn lên lại trở thành người như Giang Vũ Phỉ. Anh quay người lại, lạnh lùng nói: "Ly hôn đi. Có vẻ như cô đã quá hưởng thụ với vị trí Thẩm phu nhân này rồi." Cô ta sống hưởng thụ đến mức không còn biết nâng niu quý trọng là gì nữa, cô ta đã hứa sẽ làm một người vợ tần tảo, chu toàn mọi việc, sẽ chăm sóc thật tốt cho hai đứa nhỏ, nhưng mọi chuyện cô ta làm lại dường như trái ngược với điều đó. "Giai Nghị, anh thật sự muốn ly hôn với em sao? Anh không thể đối xử với em như thế được!" Giang Vũ Phỉ thấy Thẩm Giai Nghị chuẩn bị rời đi, liền kích động nhảy ra khỏi giường, thắt lưng đau đớn khiến cô ta không thể đi nổi, chỉ có thể chật vật vứt hết tôn nghiêm mà bò đến ôm chân Thẩm Giai Nghị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]