Diệp Bùi Thanh thoạt nhìn có hơi kỳ lạ.
Cước bộ không ổn định, thân hình loạng choạng, cực kỳ bất thường.
Thập Tam đưa hắn tới bên ngoài hoàng cung, quan sát hắn từ xa.
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng ôm quyền nói: "Nhận được cứu giúp, vô cùng cảm kích. Từ nơi này ta đã biết đường về nhà, mời các hạ quay về thôi, ngày khác tại hạ sẽ báo đáp thật tốt."
Thanh âm khàn khàn, rõ ràng đang nhẫn nại.
Thập Tam đương nhiên không thể lên tiếng. Y chơi đùa với độc dược đã chục năm có lẻ, nghĩ thầm: Diệp Bùi Thanh trúng xuân dược rồi. Dược tính có vẻ cực kỳ mãnh liệt, cứ thế này mà để hắn về nhà, sẽ mang tai họa đến cho mình.
Tưởng tượng đến điều có thể xảy ra, Thập Tam cảm thấy sợ hãi.
Diệp Bùi Thanh nhắm chặt hai mắt, tiếp tục nói: "Thật không dám dấu giếm, tại hạ trúng độc cần về nhà. Lần này gấp gáp không thể đáp tạ cẩn thận, sau này còn gặp lại, tại hạ nhất định dùng số tiền lớn tương báo."
Nói xong câu cuối, thanh âm đã có phần mất khống chế.
Thập Tam nghĩ thầm: chờ Diệp Bùi Thanh về nhà, dược hiệu vừa hay phát tác, bản thân không biết sẽ bị hắn ép thành cái dạng gì. Nên làm thế nào bây giờ?
Thập Tam chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng tới trước mặt hắn.
Hô hấp của Diệp Bùi Thanh nặng nề, thân thể căng cứng, đang cố gắng chịu đựng thống khổ.
Hắn đứng tại chỗ nhíu mày nói: "Ngươi có ân với ta, ta không dám quên, đáng tiếc hiện tại không phải lúc thảo luận chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-nguoi-hao-binh-tinh/1318407/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.