Đưa tiễn Vân Khê, Thập Tam đổ bột phấn trong lọ ra vào lòng bàn tay cẩn thận quan sát, gắt gao mím môi. Y từ nhỏ đã đùa nghịch với các loại độc dược, ám khí, đối với bột phấn này có am hiểu đôi chút.
Bột phấn trong lọ là một loại độc dược mãn tính hiếm thấy, tính chất cứng rắn, không tan được, sau khi nuốt vào bụng sẽ bám vào thành dạ dày, lâu ngày ma xát, sẽ khiến thành dạ dày tổn thương xuất huyết. Người trúng độc dạ dày sẽ đau đớn khó nhịn, nôn mửa choáng váng, nuốt không trôi cơm, cuối cùng chết đi. Loại độc dược này cực kỳ hiếm gặp, bệnh trạng lại tương tự chứng đau dạ dày nghiêm trọng, cho nên đa số không phát hiện ra, chỉ nghĩ người bệnh do đau dạ dày mà chết.
Y suy nghĩ trong chốc lát: Vân Thụy giao lọ nhỏ cho Vân Khê bảo quản, hiện tại xem ra, nhất định có nội tình. Mà người trúng độc....Thập Tam nhớ đến bệnh tình của lão thái thái, đau dạ dày hộc máu, thở dài một hơi.
Rốt cuộc đã trúng độc nặng đến mức nào? Diệp Bùi Thanh có biết không?
Thập Tam cần phải đưa cái lọ này cho Diệp Bùi Thanh, nhưng không biết giải thích với hắn thế nào chuyện mình nhận ra nó là độc dược. Dù sao cũng không thể nói "Ta từ nhỏ đã nghiên cứu các loại độc dược ám khí, còn có thể sạch sẽ lưu loát giết người" chứ?
Y làm việc cẩn thận đáng tin, nhưng không giỏi về mưu lược. Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách nào hay, Thập Tam quyết định đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-nguoi-hao-binh-tinh/1318380/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.