Tạ Thanh Nghiên đi theo lão Chu hai tháng ròng.
Sắp đến Tết, lão Chu còn muốn đến núi hướng Tây Nam.
“Em cùng đệ đệ về Tề Nam trước đi. Ta có việc phải vào núi.”
Tạ Thanh Nghiên không đồng ý, tết nhất cuối năm, việc gì mà phải đi chuyến xa như thế. Y hi vọng lão Chu có thể cùng y trở về, cũng nói ra tiếng lòng.
Lão Chu nghe được vui lắm, bây giờ mỹ nhân còn biết nói vài câu, không còn im ắng như lúc trước.
“Nhưng lần này đã hẹn gặp trước.”
“Ta đi cùng lão gia được không?” Tạ Thanh Nghiên giúp lão gia cởi đồ, hầu lão gia đi vào ổ chăn.
“Cục cưng ơi, núi Tây Nam lắm côn trùng, ta sợ làn da ngọc ngà của em bị cắn mất.”
Tạ Thanh Nghiên nghe vậy, khẽ cười: “Trời như này, rắn đi ngủ hết rồi, lão gia dỗ ta cũng đừng coi ta là trẻ con chứ.”
Nụ cười kia thật đẹp, lão Chu nhịn không được, ôm mỹ nhân hôn hôn hai miếng, Tạ Thanh Nghiên ngoan ngoãn ngồi im, mặt bị lão Chu hôn đến mức ửng hồng.
Lão Chu dùng mu bàn tay chạm nhẹ, cười hì hì: “Thơm một chút đã nóng vậy rồi, bảo bối ngại ngùng, chẳng lẽ thích lão gia ta lắm sao?”
Tạ Thanh Nghiên: “…”
Lão Chu có chút vui vẻ, lại thấy kỳ quái, lão Chu thế này mà mỹ nhân họ Tạ còn trao tấm chân tình cho hắn, điều này thật sự làm lão Chu muốn cảm thán “Ông trời ơi!”, Tạ Thanh Nghiên cũng coi như bậc kỳ tài lão Chu từng gặp.
Hiện tại bậc kỳ tài này đang úp mặt xuống chăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-my-mao-nha-lao-chu/1134553/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.