Tạ Thanh Nghiên nghĩ công dụng duy nhất của mình là sinh nhãi con.
Lão Chu ngoài miệng cũng chỉ cao giọng nói muốn tìm lại thời trai trẻ.
Ban ngày mang theo đám người hầu lao ra ngoài nói chuyện làm ăn, để lại vài người hầu hạ Tạ Thanh Nghiên.
Đêm về nghe nói Tạ Thanh Nghiên không ra ngoài chơi, ôm người đẹp nói: “Cục cưng sao không đi ra ngoài? Lão gia phải đi làm ăn buôn bán, kiếm tiền mua trang sức cho em, không thể luôn bên em. Em ở nhà cũng chán, phỉa ra ngoài xem xem nha.”
Tạ Thanh Nghiên gắp đồ ăn cho lão Chu, nhẹ giọng nói vâng. ngôn tình tổng tài
Ngày hôm sau bắt đầu ra ngoài đi dạo.
Đi đến nhiều thành trấn khác nhau, sáng dắt theo đệ đệ đi đây đi đó, dần dần hiểu ra nhiều điều.
Ban đêm nằm trên giường, lão Chu kể thêm vài chuyện lạ khắp nơi, Tạ Thanh Nghiên đều luôn chú ý lắng nghe.
Thấy lão Chu nói mỏi miệng, còn chủ động xuống giường rót cho người ta một ly nước ấm.
Quay lại giường, lão Chu nói: “Em nằm xuống, nằm bên ngực ta này, ngửa đầu nhìn ta như vậy.”
Tạ Thanh Nghiên vâng lời làm theo, dịu ngoan gối lên ngực lão Chu, tóc đen như thác đổ xuống, lộ ra góc mặt tinh xảo, làn da trắng như ngọc có vẻ như toả sáng. Tạ Thanh Nghiên nghe chuyện lâu rồi, mí mắt nhấp nháy, lông mi dài khẽ rung lên, lão Chu nhìn mê mẩn, vươn ngón tay tròn mụp trộm sờ mái tóc đen tuyền kia, muốn thao mà chẳng thao được, trong lòng thở dài.
Sầu sầu cái nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-my-mao-nha-lao-chu/1134550/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.