Lục Nhiễm đi trước, không để ý xem Ương Hồng có đi theo không.
Tống phủ có ba sân trước ba sân sau, nàng ở phòng phía đông của chính viện, còn lão thái thái ở Tây Uyển hậu viện.
Từ cổng vòm sân, đi qua hành lang, vòng quanh hồ là tới Tây Uyển.
Trong phủ vẫn chưa có nhiều nha hoàn và hạ nhân, nên nhìn đâu cũng thấy vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng công nhân đang bận rộn ở khu nhà đang xây dựng.
Lục Nhiễm vào Tây Uyển, quay đầu lại không thấy Ương Hồng đâu, bèn lẩm bẩm: "Lại trốn đi đâu rồi?"
Nàng không để tâm, bước vào viện thì thấy Bạc Hà đang đợi bên ngoài.
Nghe tiếng bước chân, nàng hơi ngẩng đầu nhìn Lục Nhiễm một cái, rồi khom người hành lễ: "Thiếu phu nhân." Chào xong, nàng vội vã bỏ đi.
Cứ như làm chuyện gì mờ ám.
Lục Nhiễm quay đầu nhìn theo nàng một cái, rồi mới quay người đi vào nhà.
Lão thái thái đang ngồi ở chính đường, mái tóc bạc được búi gọn gàng, ngay cả trâm cài cũng dùng loại màu xanh thẫm.
Trong tay bà chống cây gậy vừa được Quảng An làm cho, sắc mặt nghiêm túc.
Lục Nhiễm từng nghe Tần ma ma nói lão thái thái xuất thân từ một gia đình sa sút, luôn nghiêm khắc với bản thân. Dù tuổi đã cao, vẫn toát ra khí chất của một tiểu thư nhà quyền quý.
Lục Nhiễm cúi đầu, hành lễ thỉnh an: "Cháu dâu thỉnh an tổ mẫu." Rồi quay sang bà phu nhân: "Thỉnh an cô mẫu."
Bà phu nhân hừ lạnh một tiếng, rồi nói trước: "Ngươi vẫn còn nhớ thân phận của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081142/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.