Tống Trì vừa rời đi một lát, liền nghe Ương Hồng chạy tới nói Bạc Hà đã bị Tần ma ma tiễn đi, trước khi đi còn khóc sướt mướt.
Ương Hồng cầm trong tay chén canh nấm tuyết ấm áp đưa cho Lục Nhiễm. Canh nấm tuyết là Tần ma ma vừa mới nấu xong, vào thu, khí hậu khô hanh, nên ăn chút đồ bổ âm nhuận phổi.
Đợi Lục Nhiễm nhận lấy chén canh nấm tuyết, Ương Hồng liền thu gọn mấy cuốn sổ sách nhỏ: “Tiểu thư.” Gọi một tiếng mới ý thức được cũng nên đổi cách xưng hô: “Thiếu phu nhân, Ương Hồng thực sự không hiểu, vì sao người cứ nhất định phải để Bạc Hà ở bên cạnh thiếu gia.”
Phu nhân khác chỉ sợ tranh sủng, còn nàng thì hay thật, lòng rộng như trời.
Lục Nhiễm tự nhiên không tiện thẳng thắn với Ương Hồng, chỉ sợ nàng ấy không cẩn thận lại lỡ lời với Tần ma ma.
“Ngươi nghĩ lão thái thái là người tốt như vậy đó, bà ấy chắc chắn rất mong đại nhân sớm sinh con đẻ cái, trong tình cảnh như vậy, tự nhiên là phải nạp thiếp, nhận thông phòng gì đó.”
Nói đến đây, lại nghĩ đến Tống Trì vừa rồi giận tím mặt, nàng vẫn còn nghi hoặc không hiểu.
Buổi tối đến chính đường dùng bữa tối, vừa vào sảnh mới phát hiện Chu Thanh Hàng thế mà cũng ở trong đó, đang cùng Tống Trì đứng trước bàn tròn nhìn cái gì đó.
“Chu bá.” Lục Nhiễm ngọt ngào gọi một tiếng, đi qua.
Tống Trì khẽ dịch người về phía sau một chút, nhường vị trí ở giữa cho nàng.
Lục Nhiễm nhìn trên bàn tròn bày một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081116/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.