Xe ngựa dừng trước cửa Giang phủ, gia đinh trông cửa gần như chạy vội đi báo tin cho Giang Nguyên Cửu: “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, Tống đại nhân tới.”
Giang Nguyên Cửu bị cấm túc, không thể bước ra khỏi Giang phủ nửa bước. Chán chết hắn tìm một cây cần câu, kê ghế của Trương Quý Phi ngồi cạnh hồ nhà mình câu cá. Trong hồ có những con cá chép vảy vàng mà phụ thân hắn đã bỏ giá cao mua về, hắn tính toán câu hết lên rồi kho tàu.
Nghe người dưới ồn ào Tống Trì tới, hắn nghĩ là họ muốn trêu chọc mình, vớ chén trà trên bàn ném qua: “Cút, đừng có ở đây kiếm chuyện vui với ta.” Hắn và Tống Trì quen biết gần 5 năm, hắn ta đến Giang phủ tìm hắn số lần không quá ba lần. Thà tin trời sập còn hơn tin Tống Trì đến tìm hắn.
“Tiểu nhân sao dám lấy thiếu gia ra tìm niềm vui chứ? Thật sự là Tống đại nhân tới, còn dẫn theo phu nhân, đã vào cửa rồi ạ.”
Giang Nguyên Cửu xoay người lại, nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Nếu lừa ta, ta sẽ băm ngươi làm mồi câu đó.”
“Thiên chân vạn xác, ngài mau đi đi.”
Giang Nguyên Cửu ném cần câu, sải bước chạy về chính viện. Vừa vào chính đường, Tống Trì và những người khác đã ngồi xuống rồi.
Giang Chính Thông ngồi ghế chủ vị, mặc bộ áo ngắn màu nâu, trên y phục có hoa văn đồng tiền chìm trông rất phúc hậu. Hiếm hoi Tống Trì đến làm khách, Giang Chính Thông vui vẻ lắm, ồn ào: “Đi, pha trà đại hồng bào kia lên, bưng tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081113/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.