Vừa nhìn thấy khách, nụ cười của Tiền má mì lập tức tắt đi, bà lạnh lùng hừ một tiếng, ném khăn tay định quay đi. Nhưng khóe mắt lại liếc thấy Lục Nhiễm được Ương Hồng đỡ xuống xe, bà bỗng chốc sáng mắt lên.
“Tống phu nhân!” Bà kích động kêu lên, ngẫm lại đã lâu lắm rồi không gặp Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm đứng đợi Ương Hồng trả tiền xe, cười nói: “Tiền má mì, người đừng gọi bậy. Giờ cả kinh thành này ai mà chẳng biết Tống đại nhân không có phu nhân.”
Tiền má mì liên tục vỗ vào miệng mình: “Phải, phải, phải, cái miệng lỡ dại của ta. Vào đây, vào phòng ta.”
Bà nhiệt tình dẫn Lục Nhiễm vào, rồi gọi một tiểu nhị tới: “Đến trà lâu nói với Cửu gia, nói Lục cô nương đến rồi.”
Quay đầu lại nhìn Lục Nhiễm, bà nở nụ cười tươi rói: “Lục cô nương không biết đâu, từ khi cô đi, Cửu gia cả ngày ủ rũ không vui. Còn Tống đại nhân thì bận rộn công vụ, không có tâm trạng để ý đến hắn. Ta thấy hắn sắp buồn ra bệnh rồi. Nếu biết Lục cô nương tới, chắc chắn hắn vui mừng lắm.”
Tiền má mì nói đúng sự thật. Trước khi Tống Trì bị đày đi Bắc Dương Quan, Giang Nguyên Cửu gần như ngày nào cũng tươi cười. Còn bây giờ, có khi hắn còn ở lì trong phòng cả ngày.
“Tiền má mì, ta có lẽ muốn ở lại đây vài ngày. Làm phiền bà giúp ta sắp xếp một gian phòng khách.”
Tiền má mì mừng rỡ: “Hay là cô ở phòng của Tống đại nhân đi? Dù sao từ khi hắn làm quan, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081090/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.