Mặt Lục Thư bị tàn lửa bỏng rát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngày xưa giờ loang lổ vết đỏ như máu, trông vô cùng ghê người. Cánh tay phải cũng bị thiêu sưng to, lột da thối rữa một nửa.
Liễu Ngọc Diêu nghe tin vội vã chạy tới, thấy Lục Thư nằm trên giường, cô con gái trắng trẻo, sạch sẽ ngày nào giờ không còn ra hình người. Nha hoàn Ngàn Nhu đỡ bà suýt ngất xỉu tại chỗ: “Đại, đại phu đâu rồi? Mau đi thỉnh đại phu!”
Vân Thúy quỳ dưới đất, người run lên cầm cập: “Thưa phu nhân, đại phu đi gọi rồi ạ.”
Ngàn Nhu đỡ Liễu Ngọc Diêu ngồi xuống ghế, quay đầu lại trách mắng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Bọn nô tài các ngươi làm ăn kiểu gì mà để tiểu thư ra nông nỗi này?”
Vân Thúy khó nói ra chuyện Lục Thư đốt bài vị, không dám hé răng, chỉ cúi đầu thút thít không ngừng.
Liễu Ngọc Diêu nhíu cặp mày lá liễu, cầm chiếc khăn tay khẽ nâng lên: “Dẫn nó đi, đánh đến gần chết thì thôi.”
Vân Thúy kinh hoảng ngẩng đầu: “Phu nhân, phu nhân tha mạng! Là Tam tiểu thư không cho nói ạ, phu nhân tha mạng!”
“Có chuyện gì mà nhất quyết không cho nói?!” Lục Chính Đình hất vạt áo bước vào nhà, mắt trợn trừng, râu mép run run, vẻ mặt hung dữ.
Đúng lúc đại phu vừa vào, Liễu Ngọc Diêu liền ngăn lại: “Dù là chuyện trời sập cũng phải đợi Thư nhi tỉnh lại rồi nói, cái tiện tỳ này chắc lại ăn nói lung tung thôi, lui xuống đi!”
Vân Thúy hoảng sợ bò ra khỏi phòng, cũng không dám đi xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081087/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.