Ngoan ngoãn lanh lợi…
Càng nói càng quá đà, Tống Trì không nghe nổi nữa, đưa tay bịt miệng nàng: “Nha hoàn bên cạnh nàng phải nhanh chóng đổi đi, bằng không dù ta có đổi bột sơn mục cho nàng cũng vô dụng.”
Ăn uống sinh hoạt, lúc nào cũng phải đề phòng. Một chút sơ sẩy, hậu quả khôn lường.
Lục Nhiễm đẩy tay hắn ra, bĩu môi nói: “Ngài nói thì dễ. Ngài đừng tưởng ta trong Lục phủ muốn gì được nấy. Dù có đổi nha hoàn thì cũng vẫn là người của họ.”
“Chữa ngọn thì được, nhưng chữa gốc là phải đổi phu nhân của Lục Chính Đình. Nhưng đổi phu nhân nào có dễ dàng như vậy.”
Lục Nhiễm lẩm bẩm: “Thôi thì sau này ta tự mình cẩn thận hơn. Chờ vết thương lành, ta không ở lại đây nữa.”
Nhưng trước khi rời khỏi Lục phủ, nàng nhất định phải làm cho cái nhà này long trời lở đất mới được.
Nàng đưa tay đẩy Tống Trì một cái: “Ngài mau đi đổi thuốc bột cho ta đi. Hai canh giờ nữa Vĩnh Thu phải dậy thay thuốc cho ta.”
Tống Trì muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Thấy nàng đang ngáp, hắn cũng tự thấy không còn sớm, cầm lọ thuốc ra ngoài trước.
Lục Nhiễm định chờ Tống Trì quay lại, nhưng mí mắt cứ sụp xuống không chịu nổi, nàng thiếp đi. Trong mơ, nàng lại thấy Tống Trì, đã trở thành Thủ phụ nội các.
Hắn mặc quan bào đỏ tươi, tuấn tú kiêu ngạo. Đứng giữa đám quan lại, hắn vẫn nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Tống Trì…”
Tống Trì nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, liền nghe thấy tiếng gọi. Hắn lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081080/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.