Tống Trì lo lắng nhất là ý đồ của Lục Chính Đình. May mà hiện tại, bằng sức của bản thân, Lý Cần cũng không thể làm càn. Việc trước mắt của hắn là phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra ở bãi săn.
Tăng Luân sau khi trốn thoát khỏi bãi săn đã về thẳng Ly Diên Lâu. Ngày thường Tống Trì ở kinh thành, hắn cũng ở Ly Diên Lâu, rất quen thuộc với Tiền má mì và Giang Nguyên Cửu.
Tiền má mì vừa đứng dậy thì thấy Tăng Luân gõ cửa: “Tiền má mì, bà có thuốc trị thương không?”
Hắn ta chưa kịp thay bộ đồ đen, vài vết thương trên người đã lộ ra thịt đỏ. Tiền má mì thấy mà rùng mình, không dám hỏi nhiều: “Con chỉ bôi thuốc sao được, mau về phòng thay quần áo, ta đi tìm đại phu cho.”
Tiền má mì nói rồi định vòng ra cửa sau, thì gặp Tống Trì vừa xuống ngựa.
“Đại nhân.” Tiền má mì nhìn xung quanh vắng vẻ, khẽ nói: “Tiểu Vũ huynh đệ bị thương không nhẹ, ta định đi mời đại phu.”
Tống Trì ném dây cương cho người làm ở hậu viện, khuôn mặt tuấn tú không có nhiều cảm xúc, khẽ nhếch môi nói: “Trong phòng ta có thuốc, lấy bình đen bình trắng ra là được.”
Dặn dò xong, hắn ta đi thẳng đến phòng Tăng Luân, đẩy cửa bước vào. Tăng Luân vừa cởi bộ đồ đen, quay người thấy Tống Trì, liền quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết, đã không hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao.”
Tống Trì liếc nhìn nửa thân trên của Tăng Luân. Ngoài mấy vết thương có thể nhìn thấy, trước ngực, lưng và cánh tay đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081066/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.