Lục Nhiễm đương nhiên biết trong cung có rất nhiều quạt gấp quý báu, nhưng cây quạt có thể giết người e là chỉ có cái của Tống Trì.
Cây quạt của hắn, thật ra là một vũ khí giết người.
Vậy tại sao Tống Trì đột nhiên lại đưa cho nàng? Là để giết người hay để phòng thân?
Lục Nhiễm tò mò, nhân lúc Lý Cần tan học, nàng lấy cớ đi nhà xí rồi mở cây quạt cùng tờ giấy ra xem xét kỹ lưỡng, nhưng bên trong chẳng có gì cả.
Hoàn toàn không có gì bí ẩn.
"Tống Trì làm cái trò quỷ gì?" Lục Nhiễm lẩm bẩm, ném tờ giấy xuống cầu tiêu rồi nhét quạt vào ngực, sau đó mới đi ra ngoài.
Lý Cần thấy mặt nàng đỏ bừng thì một tay kéo nàng vào dưới chiếc dù giấy của mình: "Ngày mai ngươi không cần vào lớp học cùng ta, cứ chờ ở Đông Cung là được."
"Nhưng mà, thảo dân là bạn đọc của điện hạ."
"Lớp học kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa cũng khô khan, ta quen rồi nhưng ngươi thì khác. Ta không muốn ngày nào cũng thấy ngươi bị phạt, cuối cùng phơi nắng mà đỏ như cái đào mừng thọ thế kia."
Tào Dã Ngôn nghe Lý Cần nói xong thì vội vàng biện minh: "Điện hạ, trăm triệu không thể. Nương nương có lệnh, Lục công tử phải luôn đi theo điện hạ."
"Luôn đi theo?" Lý Cần có chút tức giận: "Có phải ta đi hậu cung hắn cũng đi theo, đi nhà xí cũng đi theo, đi ngủ cũng đi theo không?"
Tào Dã Ngôn bị mắng không dám lên tiếng, quay sang nhìn Lục Nhiễm, cảm thấy từ khi hắn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081055/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.