Lục Nhiễm nghĩ những chuyện đó quá nhiều, chỉ có một vài điều cơ bản nàng vẫn không thể tìm được câu trả lời. Nàng đã thắc mắc suốt cuộc đời mình là vì sao Tống Trì lúc trước đã đồng ý cưới nàng, nhưng lại không đến? Rồi tại sao nàng lại phải thay thế công chúa để đi hòa thân với tộc Nô Thứ?
Hiện giờ, nàng muốn biết nhất là chuyện lần trước ở Quốc Tử Giám.
"Ngài còn nhớ lần ta ra khỏi Tống phủ, gặp ngài ở Quốc Tử Giám không?"
"Nàng nói lần nàng liều mạng quét lá rụng vào người ta ấy à?"
Lục Nhiễm nghe xong, mặt xụ xuống. Xem ra hắn nhớ rõ thật. Thù dai như vậy, thật không dễ chọc. Nàng nói tiếp: "Lúc đó ta và Ngô lão bá bị vài người bắt nạt. Sau đó ba người bọn họ đồng loạt ngã ngựa. Chuyện này là ngài làm phải không?"
"Chỉ là không quen nhìn người khác bắt nạt kẻ yếu."
Lục Nhiễm bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của hắn: "Cá chết rồi mà miệng vẫn còn cứng."
Tống Trì đi về phía trước, không thèm để ý đến nàng.
Lục Nhiễm tiện tay hái thêm vài quả dại, cầm trên tay, rồi hỏi: "Sáng nay ngài vào phòng Bạch di nương làm gì? Tống Bỉnh Khiêm giờ đi lại gần gũi với Chu Thành Khánh như vậy, ngài không tính ngăn cản sao?"
Tống Trì cố tình phớt lờ câu hỏi trước: "Tại sao phải ngăn cản? Thế cục này không phải đang tốt sao?"
"Ngài thấy tốt à?" Lục Nhiễm không hiểu. Hắn phụng mệnh đến điều tra chuyện Chu Thành Khánh mưu phản. Giờ Tống Bỉnh Khiêm lại hết lòng muốn lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081035/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.