Lâm Uyển Trúc không muốn, vừa định từ chối thì bị Tống Tự Lập ngăn lại: "Phụ thân yên tâm, Trúc Nhi chắc chắn sẽ chăm sóc Bạch di nương thật tốt."
Lục Nhiễm nhìn cả nhà diễn kịch, không nói gì, Tống Trì không có ở đây, nàng chỉ là một người ngoài cuộc. Ăn xong, nàng đứng dậy.
Sau bữa trưa, Tống Tự Lập nhìn Vương Mộng Tương một mình ngồi xổm bên bếp lò sắc thuốc. Đêm qua thức chăm sóc Tống Tự Thành, giờ nàng ngồi mà cũng gật gù. Tống Tự Lập khẽ gọi: "Nhị tẩu, nhị tẩu..." Vương Mộng Tương giật mình tỉnh dậy, suýt thì ngã ra sau. Thấy là Tống Tự Lập, nàng dụi mắt: "Tam đệ có việc gì à?" Thường ngày tuy có qua lại với Lâm Uyển Trúc, nhưng nàng hầu như không nói chuyện với Tống Tự Lập.
Tống Tự Lập nhìn quanh không có ai, ngồi xổm xuống: "Nhị ca thế nào rồi?"
Vương Mộng Tương lo lắng thở dài liên tục: "Uống thuốc xong thì nằm, cũng không biết có đỡ không."
"Ta biết một bài thuốc gia truyền, trước đây nhị ca đã dùng rồi. Uống xong có thần hiệu 'cải tử hoàn sinh'."
Vương Mộng Tương nghe xong, mắt sáng lên: "Bài thuốc gia truyền nào?"
"Gọi là Tùy liền thảo. Ở núi Tiêm Ngưu ngoài Bắc Dương Quan có rất nhiều. Nó có hạt quả đỏ nhỏ, lá nhọn như kim, vị chát mà chua." Tống Tự Lập nói, quay đầu nhìn vào phòng: "Bệnh của nhị ca không chừng uống loại thuốc này sẽ khỏi hoàn toàn, sau này cơ thể sẽ khỏe mạnh như người thường."
Nghe Tống Tự Thành có thể trở lại bình thường, Vương Mộng Tương lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081030/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.