Tiểu nha hoàn đầu tiên lắc đầu, rồi cẩn thận nghĩ lại: "Dường như là đi đưa vải cho một ca ca trong thôn. Hôm qua có một người đàn ông đến tiệm, nhờ đại chưởng quầy chọn chút vải mang về nhà hắn, nói là dùng làm vải cưới."
"Ca ca trong thôn?" Giang Nguyên Cửu cau mày, chẳng lẽ là người trong thôn mà Lục Nhiễm từng sống.
"Người đàn ông đó tên là gì? Có phải đưa về thôn không?"
Tiểu nha hoàn không biết những chuyện này, mặt ủ mày ê không biết trả lời Giang Nguyên Cửu ra sao. Bỗng nhiên, cô nhớ ra tờ giấy mà Lục Nhiễm đã sao chép đêm qua. Tờ giấy nhăn nhúm đó Lục Nhiễm sợ bị hỏng nên đã chép lại địa chỉ.
Tiểu nha hoàn không trả lời, chạy nhanh vào phòng, lục thùng rác tìm thấy tờ giấy Lục Nhiễm đã vứt, rồi quay ra: "Chắc là địa chỉ này ạ."
Giang Nguyên Cửu nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay. Hắn đi ra sảnh, gọi hai tiểu nhị cao to, bảo họ chuẩn bị xe ngựa ngay. Hắn không phải là người tài ba lỗi lạc, cũng không có sức mạnh, nhưng không thể so với Tống Trì được. Trong tình huống chưa rõ thế nào, dẫn theo người vẫn tốt hơn.
Giang Mộc Sâm lúc này đã sắp xếp xong giá nến, còn thay hỉ phục đỏ thẫm. Dù Lục Nhiễm nói gì, hắn cũng không đáp lại, khóe miệng luôn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhìn Lục Nhiễm đang bị trói chặt trên ghế.
Năm đó, Trấn Kỳ Vương phi là một mỹ nhân nổi tiếng. Lục Nhiễm giống mẹ, từ nhỏ đã rất xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081017/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.