Lâm Đông Chí dặn tiểu nhị tiếp tục chuyển vải vào kho, còn mình thì cúi đầu đi vào phòng trong với Lục Nhiễm. Hắn nghĩ xem phải giải thích thế nào để nàng tin tưởng, vì nhìn Lục Nhiễm không phải là người dễ lừa.
Lục Nhiễm ra hiệu cho Lâm Đông Chí ngồi xuống, rồi nàng cũng ngồi đối diện: "Nói đi, ta muốn nghe sự thật. Nếu có nửa lời giấu giếm, đừng trách ta không nể tình."
Lâm Đông Chí không giỏi nói dối, trước đó cũng chẳng được ai dạy phải đối phó thế nào nếu bị Lục Nhiễm phát hiện. Cuối cùng, hắn đành nói sự thật: "Đúng như đại chưởng quầy thấy, số hàng đó đúng là của công tử Tháp Lạp, nhưng ông ấy không từ chối đơn hàng."
"Không từ chối?" Lục Nhiễm nheo mắt, nghĩ đến các khả năng: "Không có khách hàng Tháp Lạp nào đúng không? Đơn hàng và hàng hóa đều là giả? Ai đã bày ra trò này?"
Lâm Đông Chí xoa xoa ngón tay thô ráp, nhỏ giọng đáp: "Là... Tống chủ nhân ạ."
"Tống chủ nhân? Tống Trì?!" Tống Trì sao lại là chủ nhân?
Bị Lục Nhiễm truy hỏi, Lâm Đông Chí lỡ lời, sợ mọi chuyện sẽ vỡ lở nên đành nói thật. Hắn tin rằng Lục Nhiễm biết cũng không sao, vì nàng sẽ không làm hại Tống Trì.
"Thật ra tiệm vải này vốn là của Tống đại nhân, chỉ là treo tên của Cửu gia thôi." Lâm Đông Chí tiếp tục: "Đại nhân biết ngài muốn đến Lạc Hà tìm Liễu tiểu thư, nên đã sai tiểu nhân mạo danh công tử Tháp Lạp để đặt hàng. Như vậy, lợi nhuận đạt chỉ tiêu, đại chưởng quầy sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5081012/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.