Ánh trăng bao phủ, ngay cả những đóa hoa cũng trở nên yêu kiều, lung linh. Tống Trì khoanh tay đứng đối diện Liễu Ngọc Văn. Thân hình cao ráo, đứng trong ánh trăng trông có vẻ mơ hồ. Góc mặt của hắn cũng được ánh trăng nhuộm cho thêm phần mềm mại. Lục Nhiễm đứng ở cửa thở dài: "Người đẹp quá. E rằng hoa với trăng cũng phải ghen tị."
Thân hình Tống Trì cao gầy, thẳng tắp, làm nổi bật Liễu Ngọc Văn đang đứng đối diện, trông nàng mảnh mai, như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Lục Nhiễm nghĩ, một cô gái yếu đuối như vậy mà lại có thể làm kinh doanh, đi khắp nơi như đàn ông. Đàn ông hẳn là thích kiểu người này. Lục Nhiễm cúi đầu, không bước tới, cũng không vào phòng, chỉ đứng ở cửa phòng của Tống Trì.
Gió đêm rất nhẹ, từ vị trí này nàng có thể nghe loáng thoáng giọng nói của Liễu Ngọc Văn: "Có phải vì chuyện khắc thê nên ngài mới cưới người khác không?" Liễu Ngọc Văn nói, khóe miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Ta không trách ngài, chỉ muốn đến nói chuyện với ngài một chút. Trên đời này, người hiểu ngài nhất chỉ có ta, chỉ có ta thôi!" Giọng nói kích động, thân hình mảnh dẻ của Liễu Ngọc Văn run rẩy.
Quen biết Tống Trì ba năm, tuy hắn chưa bao giờ hứa hẹn điều gì, nhưng nàng biết. Vì thế, nàng âm thầm mà không nói ra chuyện hôn nhân. Hắn vùi đầu vào học, nàng chuyên tâm kinh doanh. Chẳng phải là để một ngày nào đó có thể đường đường chính chính ở bên nhau, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080996/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.