Người đàn ông đó đâu có hiểu mấy chuyện này. Hắn chỉ là một tên lưu manh được tùy tùng của Tống Tự Lập thuê ngoài đường, nói có tiền thì làm. Thấy hắn ấp a ấp úng, Tống Tự Lập sợ hắn lỡ miệng nói ra điều không nên, bèn vẫy tay: "Người đâu, bắt tên vô lại này đi."
Tống Trì nhìn thấy hành động chột dạ của hắn, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Hắn nể mặt Tống Tự Lập, không vạch trần. Chờ đám đông giải tán, ánh mắt hắn mới quay lại nhìn Lục Nhiễm. Nàng im lặng, ngoan ngoãn để hắn nắm tay. Dù sao Tống Trì là người chủ động nắm nàng, nếu có không vui thì cũng là Liễu Ngọc Văn không vui.
Nàng ngẩng đầu ngắm khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh của Tống Trì. Hắn không có ý buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, rồi khẽ kéo nàng về phía Liễu Ngọc Văn. Nụ cười gượng gạo trên môi Liễu Ngọc Văn hoàn toàn tan biến khi họ đến gần. Nàng nhìn Tống Trì thật sâu, trong ánh mắt đầy vẻ đau xót.
"Tống công tử..." Lời đến miệng, nhưng không biết phải nói từ đâu. Nàng vẫn luôn nghĩ họ là những người hiểu nhau nhất.
"Đây là phu nhân của ta, tứ tiểu thư Lục phủ. Tính nàng có chút hẹp hòi." Tống Trì nói xong, buông tay Lục Nhiễm, lấy ngọc bội ra khỏi ngực, đặt lên chiếc khăn trên bàn sau lưng Liễu Ngọc Văn. "Ngọc bội này là do Giang công tử nhận hộ."
Chỉ khi nhắc đến Lục Nhiễm, hắn mới nói nhiều hơn một chút. Sau đó, hắn không giải thích gì thêm, kéo Lục Nhiễm đi thẳng ra ngoài. Mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080992/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.