Đông Tân nhìn Giang Nguyên Cửu đã có chút say, ánh mắt cầu cứu Lục Nhiễm: "Chuyện này..."
Bản thân thiếu gia nhà mình ở kinh đô cũng mở thanh lâu, có cô gái nào mà chưa gặp, chi ba ngàn lượng mua một cô gái thế này, cũng...
Lục Nhiễm không quan tâm, nàng chỉ nhớ Giang Nguyên Cửu nói cha hắn giàu có địch quốc: "Đông Tân, ngươi ngẩn ra đó làm gì, lấy ngân phiếu ra đi."
Đông Tân có chút do dự móc ngân phiếu, bị Lục Nhiễm giật lấy.
Phía sau, Bạch Oanh ngừng đánh đàn, đứng lên, từ từ đi đến chỗ Lục Nhiễm, khom người hành lễ: "Bạch Oanh cảm ơn công tử đã có lòng, nhưng liên mụ mụ có ơn với Bạch Oanh, ta không muốn rời khỏi Liễu Yên Lâu."
"Ôi chao, cô ngốc này! Có vinh hoa phú quý không hưởng, ở với cái thân già này thì chỉ có chịu khổ thôi."
Bà má mì đập đùi một cái, mừng rỡ. Khó khăn lắm mới có một kẻ lắm tiền chịu chi ba ngàn lượng để mua một thanh quan không tiếp khách.
Lục Nhiễm đưa quạt xếp ra chặn lời bà má mì lải nhải: "Ta muốn nói chuyện riêng với Bạch Oanh cô nương vài câu. Bà ra ngoài trước đi."
Quay lại nhìn Đông Tân: "Đưa thiếu gia nhà ngươi ra ngoài, đợi trên xe ngựa."
Trong phòng chỉ còn lại Lục Nhiễm và Bạch Oanh.
Lục Nhiễm quay người ngồi xuống ghế tròn, mở quạt xếp. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Bạch Oanh, khóe môi khẽ cong, đôi mắt hoa đào đầy vẻ hài lòng. Nụ cười này làm nàng trông càng thêm động lòng người.
"Ngươi chắc đang thắc mắc tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080951/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.