"Tống Trì này, chẳng lẽ thực sự muốn đến Thông Châu Phủ sao?"
Lục Nhiễm vừa định hỏi, Tần ma ma đã ghé lại gần, đặt gói hành lý trên xe ngựa, dặn dò một lượt: "Thiếu phu nhân, đây là chè đậu đỏ lão nô nấu cho người, trên đường khát hay đói thì nhớ mà ăn nhé."
Tần ma ma thật sự đã già, mặt đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm giống hệt với bà vú Nguyệt ma ma của nàng. Nguyệt ma ma cũng lẩm cẩm như vậy. Đột nhiên nàng lại thấy nhớ bà, không biết bà và tỷ tỷ Cầm Nhi ở Lục phủ có bị ức h**p không. Nàng phải nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện.
"Con biết rồi, ma ma mau về đi." Lục Nhiễm vẫy tay với bà, rồi nhìn sang Ương Hồng cũng đang đứng trước cổng Tống phủ: "Ương Hồng nhớ chăm sóc Tần ma ma thật tốt, ta sẽ sớm trở về."
Ương Hồng vốn nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe. Nghe Lục Nhiễm nói vậy, cô bĩu môi bật khóc. Từ khi được Lục Nhiễm cứu từ vách đá rồi cùng nhau vào Tống phủ, cô đã quyết tâm sống nương tựa vào nàng. Ở chung bấy lâu, Lục Nhiễm đột nhiên phải đi xa, để cô một mình trong Tống phủ xa lạ, lòng cô đương nhiên không dễ chịu.
"Thiếu phu nhân, người mau chóng trở về nhé, Ương Hồng sẽ chờ người."
Người đánh xe quất roi ngựa. Lời ly biệt cũng chỉ nói đến đây.
Lục Nhiễm dán người vào cửa xe, vẫy tay về phía họ. Quay đầu lại ngồi xuống đệm xe, tâm trạng có chút mất mát: "Vốn dĩ ra ngoài rất vui, vậy mà bị đưa tiễn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080945/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.