Bị bức tường viện che khuất tầm nhìn, Lục Nhiễm không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Nhưng nghe đến đoạn đối thoại nhắc đến "người câm", nàng lập tức hiểu ra, lướt qua Tần ma ma, định bước qua cổng đá. Nàng bị Tần ma ma kéo chặt tay.
"Thiếu phu nhân..." Tần ma ma khẽ gọi Lục Nhiễm một tiếng, rồi lắc đầu. Đôi mắt đục ngầu ứa đầy bất lực.
Rõ ràng tình cảnh như thế này đã xảy ra như cơm bữa trong Tống phủ.
Lòng Lục Nhiễm nhói lên, nàng không khỏi nhớ lại những ngày tháng cùng Cầm Nhi tỷ tỷ bị bắt nạt ở Lục phủ. Nàng liếc nhìn mấy tên gia đinh đang canh gác cách cổng đá không xa, biết rằng với thân phận hiện tại của mình ở Tống phủ, xông vào đó chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nàng quay đầu nhìn Tần ma ma, nhỏ giọng hỏi: "Đại tiểu thư có thường xuyên bị bắt nạt như vậy không?" Thấy Tần ma ma gật đầu, nàng lại hỏi: "Đại thiếu gia có biết không?"
Tần ma ma ấp úng, sợ Lục Nhiễm càng không muốn ở lại Tống phủ, nên không dám nói chuyện Tống Trì quanh năm không về nhà.
Tống Trì từ năm mười lăm tuổi đã hiếm khi ở lại Tống phủ. Ban đầu, phu nhân Tống còn cho người đi tìm, nhưng sau này biết hắn ngày ngày ở mấy chốn ăn chơi, dần dà bà cũng mặc kệ.
"Chuyện này không thể cứ thế mà bỏ mặc được."
Lục Nhiễm nói một cách kiên quyết. Nàng thò đầu nhìn vào sân viện. Tống Vận Nhàn và nha hoàn Thanh Lan đang trói Tống Tư Quân ở đình hóng gió giữa hồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080920/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.