Tần ma ma ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Lục Nhiễm bèn nói thẳng: "Nhưng có chuyện ta muốn hỏi Tần ma ma. Nghe nói hai cô nương trước mà phu nhân hỏi cưới cho đại thiếu gia đều là người ốm yếu, có chuyện này không?"
Sắc mặt Tần ma ma trắng bệch, vội vàng chối bay chối biến: "Không có chuyện đó đâu, thiếu phu nhân đừng có nói linh tinh trong phủ kẻo rước họa. Người mau ăn rồi về phòng nghỉ ngơi đi."
Trên đĩa vẫn còn một miếng bánh trứng nhỏ, nhưng Tần ma ma vội vàng bưng đĩa đi mất.
Phản ứng này rõ ràng là có tật giật mình.
Lục Nhiễm nhận ra một cách rõ ràng rằng trong Tống phủ này, Tống phu nhân đang tìm mọi cách để cản trở Tống Trì.
Chắc chắn cuộc sống sau này của nàng trong Tống phủ cũng sẽ rất khó khăn. Nàng phải nhanh chóng chiếm được lòng tin của Tống Trì và đứng vững, nếu không bị hai bên tấn công, nàng sẽ không thể ở lại Tống phủ lâu được.
Lục Nhiễm suy tính, rồi vươn vai trở về phòng tân hôn. Tống Trì vẫn nằm trên giường, giữ nguyên tư thế lúc nàng đi ra ngoài. Nàng không biết hắn đã thực sự ngủ hay chỉ giả vờ.
Nam nhân đẹp, dù chỉ nằm bừa trên giường cũng đủ khiến người ta thích mắt.
Lục Nhiễm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng thổi tắt nến, đi về phía mép giường. Chợt nhớ lại lời Thúy Lan nói, nàng cố ý vấp chân, ngã nhào lên người Tống Trì.
Dù mới mười bốn tuổi, nhưng cơ thể Lục Nhiễm đã có sự mềm mại của thiếu nữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080916/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.