Trong lúc hai người trao đổi y phục, Lục Nhiễm cũng đã hỏi rõ tình hình của vị tiểu thư nhà họ Lục kia. Cô ta tên là Lục Nguyên Thiên, cùng tuổi với nàng, cũng vừa tròn mười bốn. Nhưng Lục Nguyên Thiên có số phận tốt hơn, là con của chính thất phu nhân.
Thay xong bộ áo cưới, Lục Nhiễm chỉ đường xuống núi cho Ương Hồng. Nhìn cô ta ngoái đầu nhìn lại mấy lần, rồi bóng dáng cũng khuất dần, nàng mới yên tâm ngồi xuống tảng đá, trùm khăn đỏ lên chờ bà mai tới tìm.
Bà mai chờ hơi lâu, tìm mãi mới thấy Lục Nhiễm ngồi một mình bên vách núi. Bà ta bước đến đỡ nàng dậy: “Làm thân con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, có gì mà luyến tiếc.”
Lục Nhiễm không nói gì, chỉ lặng lẽ theo bà mai xuống núi.
Lúc này, Ương Hồng đang trốn sau đội đón dâu. Cô ta không yên tâm để Lục Nhiễm vào Tống phủ một mình. Nhìn thấy Lục Nhiễm được bà mai dìu vào kiệu hoa, cô ta vội vàng vén váy chạy tới:
“Tiểu thư, tiểu thư, xin cho Ương Hồng theo người về nhà chồng. Ương Hồng lớn lên cùng tiểu thư, không thể rời xa người được.”
Bà mai quay lại, thấy một nha hoàn khóc sưng cả mắt, nước mũi chảy ròng. Mặc dù Lục phủ trước đó nói không có người hồi môn, nhưng thấy chủ tớ tình nghĩa sâu đậm, bà ta cũng đồng ý cho Ương Hồng đi theo.
Khi mặt trời lặn, kiệu hoa cuối cùng cũng đến trước cửa Tống phủ.
Vào một ngày lành như vậy, nhưng trước cửa Tống phủ lại lạnh lẽo đến lạ. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-luon-muon-hai-chet-ta/5080914/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.