Từ Diêu Quang vẫn ít nói như trước đây, chỉ dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tần Ngữ một cái.
Trầm mặc lại ít nói.
Kiều Thanh lại đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, rất kỳ quái nhìn Tần Ngữ.
Tần Ngữ siết chặt sách, cười cười: "Tôi nói sai ở đâu à? Chị tôi ấy à, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày. Đây đều là sự thật, nếu không phải là chị ấy gây chuyện thị phi, lúc trước mấy trường kia cũng sẽ không không nhận chị ấy. Vẫn là hiệu trưởng Từ thấy chị ấy đáng thương, nếu không dựa vào hồ sơ của chị ấy, sao có thể đến Nhất Trung."
"Sao cô có thành kiến với chị cô lớn vậy? Cô ấy không phải là người như cô nói, việc hôm nay vốn chính là do Tưởng Hàm lớp cô tự gây ra." Kiều Thanh phủi phủi quả bóng rổ trên tay, không cảm xúc nói với cô ta một câu.
Tần Ngữ khựng lại.
Cô ta không nghĩ Kiều Thanh sẽ nói chuyện với cô ta như vậy.
"Tôi đi chơi bóng rổ, hôm nay không đến tầng nghệ thuật." Kiều Thanh nói với Từ Diêu Quang một tiếng, liền vỗ bóng rổ gọi mấy nam sinh đi ra bãi tập, cũng không xin lỗi Tần Ngữ.
Từ Diêu Quang gật gật đầu, nhìn Kiều Thanh rời đi, anh thu hồi ánh mắt, thấy Tần Ngữ ngây ngẩn cả người, anh chậm rãi mở miệng: "Hiệu trưởng Từ không phải người có nhiều lòng đồng tình."
"Hả?" Tần Ngữ không phản ứng kịp.
Một lýc sau, cô ta mím môi cười: "Cậu lại nói đùa, sao cậu biết hiệu trưởng Từ là dạng người gì."
Sau khi nói xong, cô ta ôm sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-roi-ao-choang-roi/1162871/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.