Sau lưng, Tần Ngữ mang vẻ mặt không biết làm sao đứng bên người Lâm Uyển.
Trên mặt Lâm Uyển có vẻ không hiểu, hơi nghiêng đầu hỏi: "Ngữ nhi, đây là chị cháu à?"
"Đúng vậy, không ngờ chị lại ở đây..." Ánh mắt Tần Ngữ lấp lóe, thở dài.
Trong cửa hàng trà sữa, Tần Nhiễm không ngẩng đầu, cầm một cốc trà sữa mới, trực tiếp mở miệng: "Đang đi làm, đừng quấy rầy tôi."
Nói đến cái này, tay Ninh Tình nắm càng chặt hơn.
"Đi làm? Con đi làm cái gì? Mẹ bạc đãi con à?" Tay Ninh Tình trắng bệch, nghĩ về Lâm Uyển đang ở bên ngoài, bà ta lại nén giận, đè hỏa khí xuống, "Mẹ sắp xếp cho con đi học thêm con không đi, kết quả là làm công ở đây, Tần Nhiễm, rốt cuộc con muốn mọi người nghĩ thế nào, mẹ ngược đãi con à?!"
"Thành tích này của con, trường cao đẳng nghề cũng chưa chắc đã vào được, giờ vất vả lắm mới đến được Nhất Trung còn không chịu học tập cho giỏi?!"
"Chuẩn bị, theo mẹ đến trung tâm học thêm." Ninh Tình nói một câu, thấy Tần Nhiễm không để ý đến bà ta, không nói lời gì, lại quay người nói với một nhân viên cửa hàng khác nói: "Ông chủ của các người đâu, gọi đến đây."
Rất vênh váo.
Nhân viên cửa hàng kia chưa từng gặp tình huống này.
Cô ta nhìn Ninh Tình cả người đều là hàng hiệu, nhìn lại Tần Nhiễm mỗi ngày mặc áo khoác đồng phục, cô ta có chút bối rối không hiểu, có điều dáng vẻ này của Ninh Tình thật sự không phải dễ trêu.
"Tần Nhiễm, cậu về cùng mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-roi-ao-choang-roi/1162868/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.