Trình Tuyển không hỏi cô định làm gì, chỉ buông đồ trong tay ra, một lần nữa cầm máy tính đưa cho cô.
Chờ Tần Nhiễm nhận máy tính, anh mới hỏi: "Ai tệ vậy."
Đầu ngón tay lạnh buốt của Tần Nhiễm xẹt qua máy tính, trên miệng không có ý cười, lộ ra một chút lạnh lùng và tùy tính.
Chuyện này cũng không phức tạp, Tần Nhiễm chỉ dùng vài ba câu đã nói rõ ràng việc cô đến thành phố Vân.
Nói rất ngắn gọn, nhưng Trình Tuyển nghe hiểu.
Anh im lặng nhìn Tần Nhiễm một hồi, sau đó mở miệng: "Mẹ cô, là ruột à?"
Ban đầu giọng Tần Nhiễm vừa nghe đã thấy có gì không đúng, yếu ớt, lại còn ho, Trình Tuyển cũng không nhìn tài liệu, tập trung theo dõi tình huống của cô.
Vậy mà Ninh Tình hỏi cũng không hỏi một câu, anh cau mày.
Câu này lại khiến Tần Nhiễm cười rất vui vẻ, "A, thật sự là ruột đó."
Tần Nhiễm luôn mang USB theo người.
Cô đứng lên, nhìn qua cả phòng một lần, sau đó cầm máy tính đến bên cạnh cửa sổ, ngồi trên thảm Tatami.
Máy tính Trình Tuyển đưa cho cô là màn hình chống nhìn trộm, đây là góc chết, trừ khi có người đứng ở sau lưng cô, nếu không sẽ không nhìn thấy cô đang làm gì.
Cô mở USB, thờ ơ bắt đầu công việc, cũng đã hơn một năm rồi cô không nhận đơn.
Trước đó Trình Tuyển đang chuẩn bị cho buổi giải phẫu hôm chủ nhật, nhưng vẫn không tĩnh tâm được, anh nhìn từng chữ mình viết xuống trên giấy, đều biết, chỉ là đặt cùng một chỗ anh lại không hiểu.
Truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-roi-ao-choang-roi/1162866/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.