Quách Trung cuối cùng cũng hiểu, tại sao ông già nhà mình lại dặn đi dặn lại rằng không được gây sự với người này. Anh ta quá nguy hiểm!
Ban đầu Quách Trung chỉ tính hù dọa anh ta bằng một cú vật quét qua hông, vừa đau vừa mất mặt. Nhưng trọng tâm của anh ta quá vững vàng, không thể dùng Judo với người có căn bản cực tốt được.
Trước chênh lệch về chiều cao cùng suy nghĩ khinh địch đã khiến cho Quách Trung bị anh túm cổ áo vật ngã ra sàn.
Nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trước khi Diệp Vấn Khinh kịp khoá tay cậu, Quách Trung đã rướn chân mình lên toan quặp vào hông hòng tìm được cơ hội chuyển mình, đè anh ngược lại anh.
Diệp Vấn Khinh đã sớm lường trước, hạ trọng tâm, đè đầu gối vào đùi trong khiến Quách Trung phải buông lỏng vì đau đớn. Chớp ngay thời cơ, anh lật mình tóm chân Quách Trung, thiết lập thế khoá.
Quách Trung đâu phải dạng vừa, mượn lực tì ở bả vai, rướn eo xoay người, nhắm vào mặt Diệp Vấn Khinh mà đá.
Như nhận thấy nguy hiểm, Diệp Vấn Khinh đẩy Quách Trung ra, hắn lăn một vòng rồi ngay lập tức bật dậy trở về thế phòng thủ. Hai người đều thở dốc nhìn nhau, trong mắt toàn là sự tán thưởng.
“Bây giờ em đã thấy anh đạt yêu cầu chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi ăn đi.”
“Ăn gì mà ăn, còn chưa rõ thắng thua mà! Anh tính bỏ chạy sao?” - Ban đầu Quách Trung có nói rõ là đánh đến khi nào đâu, máu chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-bi-phat-up-mat-vao-tuong-roi/3000452/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.