Bên này, Quách Trung đã chớp thời cơ phi thuyền cúp điện, cậu hạ liền mấy tên vệ sĩ canh cửa. Số lượng vệ sĩ không lớn, chỉ có năm người, không làm khó cậu. Nhưng điều khiến Quách Trung vất vả là số lượng người trong phòng VIP khá đông, khoảng hai mươi người. Giờ họ đều trong trạng thái mê man, không có nhận thức, vài người liên tục nói mớ, nhưng tất cả đều có điểm chung, họ đang phát tình.
Việc duy nhất Quách Trung có thể làm là ép họ uống thuốc ức chế. Hiện giờ cậu chỉ mang có chục ống, mỗi người nửa ống, cũng miễn cưỡng đủ phần. Nhưng tình hình không có vẻ khả quan lắm. trông thì có vẻ như họ đã giảm ham muốn trong kì phát tình, nhưng càng lúc nhiệt độ cơ thể càng tăng cao.
Không biết bên Diệp Vấn Khinh thế nào, nhưng trong số hai mươi người ở đây không có ai là Kiều Giản cả. Phòng rất tối, chỉ có một đèn pin của cậu cũng không đủ chiếu sáng.
“Quách Trạch, anh kiểm tra lại định vị vủa Kiều Giản chưa? Có thật là ở trong này không?”
“Đúng thật là ở trong này. Tín hiệu của Kiều Giản không hề thay đổi.”
“Vậy thì người đâu?”
Đúng thế, người ở đâu? Quách Trung loay hoay tìm từng ngóc ngách dưới sàn mà chẳng biết được một sợi tơ mảnh đang rơi xuống từ trên đầu cậu.
“Tsk” – Quách Trung chỉ phải ứng lại khi cảm thấy như có một mũi kim đâm qua da ngay tại tuyến thể của cậu. Không đau, chỉ hơi ngứa.
Nhưng hiệu quả rất nhanh đã xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-bi-phat-up-mat-vao-tuong-roi/3000427/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.