Trong phòng không có quá nhiều đồ vật, Quách Trung thấy thuận tay cái nào là ném ra cái ấy. Cậu vừa bực vừa bất lực. Nếu như đêm qua Diệp Vấn Khinh không đánh dấu cậu thì Quách Trung chẳng đến nối không có sức đánh anh! À không, phải là không có lý do gì để đánh anh chứ?
“Tại sao?” – Ánh mắt cậu sắc lẹm đỏ ngầu, không giống như đang đùa giỡn. Ném đồ vật có thể chỉ là hành động bốc đồng, nhưng Quách Trung thực sự không cam tâm.
Người mà cậu mới gặp có hai lần, cậu không chấp nhân được việc kết đôi với người ta chóng vánh như vậy. Đặc biệt, đối với Diệp Vấn Khinh, Quách Trung đã có một chút cảm tình. Ít nhất cậu tin rằng anh sẽ không phải loại người thừa nước đục thả câu.
Nhưng cậu lầm rồi!
Hình ảnh cuối cùng Quách Trung còn trong trí nhớ chính là lúc Kiều Giản tiêm một loại thuốc kì lạ cho cậu. Sau đó, sau đó chính là sáng hôm nay ngủ dậy, cậu đã có chồng?
Quách Trung càng nghĩ càng tức, cậu vớ nốt cái gối đang đè ở dưới eo, ném thẳng về phía Diệp Vấn Khinh, cả người tựa vào đầu giường, vừa cứng vừa không có đúng điểm tựa, khiến cơ thể vốn đã mệt mỏi vì quá độ lại càng chíu khọ thêm.
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Diệp Vấn Khinh thấy cậu quyết liệt như thế cũng im ỉm nhặt gối đến bên giường cho cậu, rồi lẳng lặng đi ra ngoài. Quách Sơn, Quách Tùng và Quách Trạch đã đến từ bao giờ, họ chẳng tỏ ra ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-lai-bi-phat-up-mat-vao-tuong-roi/3000403/chuong-24.html