Không phải Lục Vân Tạ, vậy là ai? Kỳ Thanh nhớ đến người bạn thanh mai trúc mã của mình, cô đỡ tay lái, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Không phải là a Châm chứ?" Giọng nói có chút hèn mọn.
Cô thật sự không dám nghĩ đến người bạn của mình đã tiếc lộ ít nhiều cho Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình nhận ra được Kỳ Thanh đang khẩn trương, nhích người hướng qua chỗ Kỳ Thanh, nhướng mày cười nhạt, "Chuyện của em, cô ấy biết hết sao?"
Câu hỏi này như một câu khẳng định, trong lòng Kỳ Thanh lộp bộp, cố gắng trấn định, hỏi lại Lục Uyển Đình, "Có phải là cậu ấy hay không?"
Thấy Kỳ Thanh không có nhảy vào cái hố cô đào, Lục Uyển Đình cười cười nói "Không phải."
Xe rời khỏi nội ô thành phố, hướng đến núi Nam Hồ, trên đường thường xuyên có vài chiếc xe đi ngược lại.
Kỳ Thanh nghi hoặc, không phải cô em chồng cũng không phải người bạn thanh mai trúc mã, vậy không có khả năng khác a.
Không thể nào là bản thân cô nói cho Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình là người gợi lên lòng hiếu kỳ của Kỳ Thanh, nhưng lại không chịu nói đáp án làm cho cả người cô khó chịu, "Rốt cuộc làm sao mà chị biết được?"
"Không nói cho em biết." Lục Uyển Đình cong khoé môi, vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thuý trong tay.
Trong túi cô còn cất giấu chiếc nhẫn kim cương, vốn dĩ kế hoạch là sau khi từ suối nước nóng sẽ mang Kỳ Thanh đến trường học rồi mới cầu hôn.
Hiện tại xem ra, nhẫn kim cương phải để đến hôn lễ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060576/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.