Lục Uyển Đình ôn nhu quấn lấy Kỳ Thanh, Kỳ Thanh khẽ hừ một tiếng, xoay lưng lại với Lục Uyển Đình, lúc Lục Uyển Đình áp người lên lưng cô, cô túm lấy chăn lăn một vòng.
Phòng ngủ ở văn phòng không thể so với ở nhà, nhưng giường ngủ lại lớn và đủ mềm, không cần lo lắng lăn rớt xuống giường, Kỳ Thanh đoạt chăn, đem bọc mình lại thành kén tằm, quay đầu liếc Lục Uyển Đình một cái.
Lục Uyển Đình cười sủng nịnh với cô, nhích người qua ôm chặt lấy Kỳ Thanh, ngoan ngoãn nhận sai, "Thanh Thanh, chị sai rồi."
Mỗi lần mà nghe Lục Uyển Đình kêu Thanh Thanh, Kỳ Thanh nổi cả da gà, cơ thể lại mềm nhũn, Lục Uyển Đình biết hết những điểm mẫn cảm của cô, biết chạm vào chỗ nào sẽ làm cô thoải mái, biết làm sao để cô không có sức lực phản kháng.
Đời này của cô xác định bị Lục Uyển Đình ăn gắt gao.
Cô buông chăn ra, Lục Uyển Đình một lần nữa mò vào trong chăn, khuỷ tay ôm lấy Kỳ Thanh, đem cô giam vào trong lòng ngực.
Cơ thể cách một lớp quần áo mỏng cọ xát nhau, ngực Lục Uyển Đình nóng lên, đầu ngón tay khều khều vạt áo rồi lặng lẽ chui vào trong áo.
Bàn tay Lục Uyển Đình thong thả mà chạm vào nơi mẫn cảm ở phía trước cơ thể, làm cho người ta khó mà khống chế được cảm xúc của bản thân, Kỳ Thanh đè tay Lục Uyển Đình, cô nhẹ thở dốc, "Ngủ."
Lục Uyển Đình nghe được tiếng thở dốc của Kỳ Thanh, cong môi cười, nhẹ giọng nói, giọng nói như ru ngủ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060573/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.