Vẻ mặt mất mát của trợ lý Tô làm cho cô áy náy, nhìn những con thiên nga đang bơi lội trong hồ nước, bỗng nhiên cô không còn ý định muốn cự tuyết nữa, chủ động nói cho trợ lý Tô biết cô đang ở Phong Đình.
"Cô có chuyện gì không mà gọi cho tôi?" Cứ trầm mặc như vậy cũng không phải là biện pháp, trợ lý Tô vẫn mở miệng trước.
Lời vừa mới nói, cô đã khẩn trương cả lên, trước mắt cô chỉ có thể đoán được một lý do, là Tần Phụ Tuyết đã nhìn thấy bài đăng của cô ở trên trang cá nhân.
Vì sao cô lại gọi cho trợ lý Tô? Chính Tần Phụ Tuyết cũng không rõ, cô nhìn thấy bài đăng trên trang nhật ký bạn bè, biết trợ lý Tô đi xem mắt, trong lòng có một loại cảm giác không thoải mái.
Giống như đang ngủ ngon đột nhiên bị người ta đánh thức, người kia như thế nào lại chính là mẹ của mình, muốn giận cũng không thể giận, phải đè nén cảm giác không thoải mái.
"Cô ăn trưa chưa?" Tần Phụ Tuyết.
Trợ lý Tô sửng sốt, Tần Phụ Tuyết gọi cho cô chỉ để hỏi cô ăn cơm chưa sao? Giờ đã là mấy giờ rồi, giờ cơm đã qua từ lâu.
"Ăn rồi." Trợ lý Tô nói, "Cô gọi chỉ để hỏi tôi ăn chưa sao?"
"Không phải." Tần Phụ Tuyết trả lời xong lại trầm mặc ba giây, ba giây đồng hồ này, tim trợ lý Tô đập giống như ngồi trên Lamborghini. Nháy mắt đã đạp chân ga lên tới 100km/h.
Ngay sau đó, xe đụng phải vòng bảo hộ bên đường, toan thành trăm nhìn thật thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060543/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.