Cả bữa cơm, Kỳ Thanh vẫn luôn nghĩ đến lời nói của Lục Uyển Đình, thỉnh thoảng mà lén nhìn Lục Uyển Đình, trong não thì toàn là hình ảnh cô nằm trên.
Từ trên chiếc bàn gỗ lạnh lẽo, đến hơi nước mờ mịt trong nhà tắm, lại là chiếc giường rộng lớn mềm mại, trên mặt Kỳ Thanh nụ cười càng nhộn nhạo ngây ngô, khiến cho Kỳ mẹ ngồi đối diện chú ý.
Kỳ mẹ buông chiếc đũa, múc cho cô một chén canh, "Thanh Thanh, con đang cười cái gì mà vui vẻ vậy?"
"Cảm ơn mẹ." Hai tay Kỳ Thanh tiếp nhận chén canh, đặt trước mặt Lục Uyển Đình, đối mặt với nụ cười hiểu rõ của Lục Uyển Đình, tim cô lại đập nhanh nữa, nhanh chóng mà quay sang nói dối Triệu tiểu thư, "Đã lâu rồi không cùng ba mẹ ăn cơm, cảm thấy vui."
Kỳ mẹ lại múc thêm một chén canh, "Vậy thì về nhà thường xuyên đi, bên này cũng không xa công ty." Bà nhìn nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình ưu nhã bưng chén canh đưa lên cái miệng nhỏ mà uống, không phát ra bất cứ một tiếng nào.
Con rể này, không đúng là con dâu. Cô con dâu này càng nhìn bà càng thích, Kỳ mẹ cười nói "Mang Uyển Đình về luôn."
Kỳ Thanh bên ngoài miệng thì sảng khoái đáp ứng "Hảo a." Nhưng trong lòng lại suy nghĩ, đêm nay kiếm cái lý do gì để về nhà mình.
Ở nhà của ba mẹ, cô không dám làm chuyện quá phận với Lục Uyển Đình. Về nhà mình rồi, cô muốn làm sao thì làm, phải để cho yết hầu Lục Uyển Đình hỏng mới được, lúc đó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060540/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.