"Kỳ tổng, chị cuối cùng cũng đã dậy rồi!"
Mở cửa, một gương mặt uỷ khuất trước mặt Kỳ Thanh, trợ lý Hoa đi lên ôm lấy cánh tgay cô, ngửa đầu mà than khổ "Kỳ tổng, em đứng bên ngoài gần 1 tiếng rồi, chân đều mỏi hết."
"Em có thể lên xe ngồi." Kỳ Thanh mắt nhìn ra xe ở bên ngoài, ghét bỏ mà rút tay về, trợ lý Hoa như con mèo dính người, vươn tay ôm lấy cánh tay cô tiếp.
"Em nghĩ là chị sẽ mở cửa rất nhanh."
Trong nhà vang tiếng dép lê, trợ lý Hoa nhìn vào trong nhà, thấy được Lục tổng mặt vô cảm mà đi đến cửa chính, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người cô, trợ lý Hoa cuống quít buông Kỳ tổng ra, đem cái tay mới ôm Kỳ tổng dấu ra phía sau, giơ nụ cười đúng chuẩn trợ lý lên, cố gắng khắc phục sự sợ hãi đối với Lục tổng cùng cô nói chào buổi sáng "Chào buổi sáng, Lục tổng."
Kỳ tổng hiện tại không còn độc thân, cô không thể tuỳ tiện ôm được, nếu muốn ôm thì cũng không thể ôm dưới ánh mắt của Lục tổng.
"Sớm." Lục Uyển Đình đi đến bên người Kỳ Thanh, ánh mắt nhìn người ngoài cửa, ôm lấy Kỳ Thanh, ôn nhu mà cười với cô, từ từ hỏi "Buổi sáng, em muốn ăn gì?"
Trong chớp mắt như hai người khác nhau.
"Cái gì cũng được." Chỉ cần là Lục Uyển Đình làm, cô đều thích ăn.
Lục Uyển Đình hôn lên má Kỳ Thanh một cái, "Vậy tôi đi nấu cháo."
Mấy người ở ngoài cửa trợn mắt há mồm, trợ lý Hoa kinh ngạc tới mức cằm muốn rớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060534/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.