Điện thoại gọi cho Tần Phụ Tuyết, rất nhanh bên kia đã bắt máy, giọng nói bên kia có chút khàn khàn, Tần Phụ Tuyết đỡ cái trán mà nói chuyện điện thoại, giọng nói có chút không cao hứng, "Sáng sớm tinh mơ, gọi cho mình lại có chuyện gì? Mình còn đang ngủ."
Kỳ Thanh nhìn đồng hồ trên xe "Đã buổi chiều rồi, cậu còn ngủ." Cô hỏi "Trợ lý Tô đâu? Cả buổi sáng không liên hệ được với cô ấy, cô ấy còn ở nhà cậu sao?"
Hoá ra là tìm trợ lý Tô a.
Tần Phụ Tuyết giang hay tay từ khe hở của ngón tay mắt nhìn người bên cạnh đang ngáy khò khè Tô Hoài Sương, ừ một tiếng "Cô ấy còn đang ngủ, tối hôm qua lăn lộn một đêm, trời sáng mới ngủ, đến giờ vẫn còn đang gáy ngủ đây."
Cô có thể nằm bên cạnh một người gáy khi ngủ, không đem Tô Hoài Sương đá xuống giường, đã là kỳ tích rồi.
Kỳ Thanh cả kinh không nói nên lời, tốc độ phát triển của hai người cũng quá nhanh đi, mới quen biết được mấy ngày a, mà đã lăn lên giường cùng nhau.
Cô muốn thu hồi lại tối hôm qua, dùng thủ đoạn cưỡng chế, nói không chừng thật sự có thể nhanh đạt được mục đích.
"Các cậu...ai chủ động? Là cô ấy sao?" Ở trên xe hỏi cái vấn đề này, Kỳ Thanh cảm giác quái quái.
Hai chữ chủ động gợi lên hứng thú cho tài xế kế bên, Lục Uyển Đình duỗi tay chạm vào tay Kỳ Thanh nói nhỏ "Mở loa đi."
Cô cũng muốn nghe nha.
Kỳ Thanh ngoan ngoãn mà mở loa, giọng nói lười biếng mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060529/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.