Giọng nói của Lục Uyển Đình cứ quanh quẩn ở bên tai Kỳ Thanh, Kỳ Thanh bắt lấy góc áo của Lục Uyển Đình, ánh mắt si mê mà nhìn Lục Uyển Đình, cổ họng có chút khô, "Chị có thể ôm em không?"
Giọng nói Kỳ Thanh thật nhẹ nhàng, mang theo một chút thỉnh cầu.
Lục Uyển Đình cười ôm lấy cô, nghiêng đầu đến bên tai Kỳ Thanh, cánh môi vừa cố ý lại mang theo chút lơ đãng mà đảo bên tai Kỳ Thanh, "Đương nhiên là có thể rồi, bạn gái nhỏ của tôi."
Lục Uyển Đình lớn hơn cô ba tuổi, bị Lục Uyển Đình gọi như vậy, Kỳ Thanh sắp thở không nổi nữa, nắm chặt góc áo Lục Uyển Đình, "Không phải ôm như vậy, ngày mà chúng ta đi đăng ký kết hôn, em uống say, chị ôm em về nhà cơ."
Ký ức bay đến, Lục Uyển Đình lui lại nửa bước, đem Kỳ Thanh bế ngang lên "Như vậy sao?"
Kỳ Thanh đã hơi ngà say, bị Lục Uyển Đình ôm lên như vậy, cảm giác như trời đất muốn quay cuồng, đôi tay vòng lên cổ Lục Uyển Đình, dựa vào trong lòng ngực, cười rạng rỡ, "Chị thật sự đã ôm em như vậy sao? Lúc đó, em cứ cho rằng đó chỉ là ảo giác."
Cô và Lục Uyển Đình dáng người tương tự, cân nặng cũng sẽ chênh lệch không ít, nếu để cô ôm Lục Uyển Đình, chắc chắn cô sẽ ôm không được.
"Sao chị có thể ôm em lên dễ dàng như vậy?" Kỳ Thanh ngửa đầu, ánh mắt si mê, "Em rất nặng nha."
Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn cô cười, hai người ánh mắt giao với nhau, tim Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hom-nay-chi-da-thich-em-chua/4060511/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.