Kỳ Thanh vừa lo sợ vừa bất an... thỉnh thoảng liếc trộm nhìn cái người đang lái xe. Lục Uyển Đình đang chuyên tâm lái xe, giống như không muốn cùng cô nói chuyện phiếm.
Cô cho rằng trong xe yên lặng không động tĩnh cho đến nhà của Lục Uyển Đình nhưng bất chợt bị hỏi một câu
"Kỳ Thanh, em không biết là Dương Châm thích em sao?"
Nhiệt độ trên xe đang là 23 độ, Kỳ Thanh lại thấy lạnh rung người, Lục Uyển Đình làm cô nhớ đến ngày hôm qua
Ngày hôm qua, Dương Châm nói với cô...Kỳ Thanh, tôi muốn hôn cậu.
Lúc ấy, mọi người đều uống say, Dương Châm xuất phát từ cái gì mà lại muốn hôn cô. Kỳ Thanh không rõ.
Đại khái là do cô thất tình, muốn an ủi cô đi.
"Cậu ấy...không thích tôi" Kỳ Thanh do dự trong chốc lát, quay sang phía Lục Uyển ĐÌnh "Sao đột nhiên chị hỏi vậy?"
Lục Uyển Đình ngón trõ nhịp nhịp lên tay lái "Không biết nên hỏi"
"..." vấn đề này có lỗi bug à "Lục tổng, A Châm có bạn gái." Nếu không nói đến việc chia tay thì hẳn là có đi.
Mà tính ra có chia tay đi nữa thì cũng sẽ nhanh có bạn gái mới.
"Hoá ra là có bạn gái rồi" Lục Uyển Đình nheo nheo mắt, có bạn gái mà còn tỏ tình với Kỳ Thanh... ha hả...
Nhìn đi nhìn lại Kỳ Thanh đơn thuần như một con thỏ trắng, bị người ta hôn trộm còn không biết, còn nghĩ là tình chị em.
"Có bạn gái thì nên bảo trì khoảng cách" Lục Uyển Đình dối lòng "Tôi thì không sao, nhưng mà bạn gái cô ta sẽ ghen."
Lục tổng, chị có thể nghĩ vậy luôn à.
Kỳ Thanh gật đầu "Vẫn nên bảo trì khoảng cách nhưng mà A Châm thường đổi bạn gái. Hôm qua là giáo viên đại học, hôm nay không chừng là nữ sinh viên. Tôi trước giờ còn chưa thấy cậu ấy quen ai được nửa năm"
Lại tra lại hoa a, Lục Uyển Đình giật giật mí mắt "Em làm sao lại cùng cô ta làm bạn bè"
"Em cùng cậu ấy nhà chung một khu, cùng nhau lớn lên" Nghĩ đến Dương Châm tuổi nhỏ vô ưu vô lo, Kỳ Thanh cảm thán thở dài "A Châm lúc nhỏ không phải vậy, trước toàn tâm toàn ý quen người ta nhưng kết quả bị đá. Từ đó về sau, tính tình mới thay đổi, đổi bạn gái như thay áo"
Lại nói tiếp, cô không biết là Dương Châm bị ai đá, lúc đó cô gặp được Lục Uyển Đình...tuổi mới lớn...vừa động tình...trái tim đều treo trên người Lục Uyển Đình.
Sau đó, cô hỏi qua nhiều lần nhưng Dương Châm cứng miệng không nói, chỉ lộ ra vẻ thương tâm muốn chết mà nhìn cô. Cho nên qua vài lần, cô cũng không dám hỏi chuyện bị đá nữa.
"Cô ta vẫn luôn thích nữ sao?" Đèn xanh chuyển đỏ, Lục Uyển Đình thắng xe lại...xe chầm chậm dừng hẳn, quay sang nhìn Kỳ Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy Kỳ Thanh trong mắt có tia nghi hoặc.
Kỳ Thanh phát hiện, sự quan tâm của Lục Uyển Đình đối với Kỳ Châm đã vượt qua mức bình thường. Tất cả vấn đề đều quay quanh Dương Châm.
Mà Lục Uyển Đình vừa rồi còn điều tra Dương Châm, trong lòng có chút bất an "Lục tổng, A Châm cuối cùng đã làm chuyện gì?"
Một tiếng Lục tổng...một tiếng A Châm...ai thân ai là người xa lạ...vừa nghe liền biết.
Lục Uyển Đình cúi người hướng tới gần Kỳ Thanh, ánh mắt sáng rực "Em muốn biết?"
Hô hấp nóng bỏng nghênh ngang phả đến, Kỳ Thanh ngửi được mùi hương trà thoang thoảng, nếu uống thì chắc ngon lắm. Nghĩ tới, mùi vị trà Lục Uyển Đình pha
Tâm động như núi lửa, một khi phun trào không thể ngăn lại. Hai người khoảng cách gần trong gang tấc, gần đến nổi có thể đếm được lông mi, gần đến nổi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Ánh mắt đảo qua đôi môi Lục Uyển Đình ...đôi môi của cô căng mọng...còn chưa được nếm qua...Kỳ Thanh có thể tưởng tượng ra nó ngọt đến mức nào.
"Muốn...muốn biết" Nghị lực phải rất lớn mới không xúc động mà hôn lên môi Lục Uyển Đình "Cậu ấy làm cái gì"
Lục Uyển Đình không trả lời, thân thể dần dần dựa lên người cô, làm cô có ảo giác Lục Uyển Đình muốn hôn cô. Kỳ Thanh sợ hãi như con nai con, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Trong tưởng tượng, nụ hôn nóng bỏng không chỉ dần ở môi, thân thể lại bắt đầu phiêu trên một con thuyền.
Lục Uyển Đình có thói quen đếm ngược số giây trên đèn đỏ trong đầu cho nên lúc Kỳ Thanh nhắm mắt lại, cô lại thu hồi ánh mắt trên người Kỳ Thanh. Ngồi nghiêm túc rồi đạp chân ga chạy.
Không chần chừ giây nào...cho nên cô đã bỏ lỡ mấy bộ dáng mong chờ hôn môi của Kỳ Thanh
Kỳ Thanh mở to mắt...mộng tưởng bị đánh đổ...xe đã chạy!
Lại tự mình đa tình một lần nữa.
Bình phục lại hô hấp, quên đi màn xấu hổ vừa rồi. Kỳ Thanh tiếp tục truy vấn "A Châm, cậu ấy cuối cùng đã làm cái gì"
Vì cái gì mà Lục Uyển Đình vẫn kín miệng không nói.
Bỗng nhiên có một cái suy nghĩ lớn mật. Chẳng lẽ...người phụ nữ bị Dương Châm đá là Lục Uyển Đình?
Không...không có khả năng là Lục Uyển Đình
Một đoạn thời gian cô si tình vì Lục Uyển Đình...theo đuôi mỗi ngày. Chưa từng thấy Dương Châm xuất hiện ở khu vực trong tầm ngắm. Mà có xuất hiện đi cũng là vì cô mà theo dõi Lục Uyển Đình.
Trăm phương ngàn suy nghĩ, trừ bỏ học cùng trường thì vô pháp có quan hệ gì. Kỳ Thanh không nghĩ ra Lục Uyển Đình sẽ có quan hệ bí mật gì với Dương Châm mà không cho ai biết.
Căn bản hai người không có giao thoa.
Cái người bạn thanh mai trúc mã làm cho cô suy đoán lo lắng vừa lúc lại gọi điện thoại cho cô.
Lục Uyển Đình liếc mắt lại nhìn thấy trong mắt Kỳ Thanh có do dự cùng bất an, giọng điệu nhẹ nhàng như mưa phùn tháng ba "Chờ về đến nhà, tôi sẽ nói cho em biết. Em nghe điện thoại của cô ta đi"
Trong không gian xe nhỏ hẹp, nghe điện thoại của Dương Châm? Kỳ Thanh dứt khoát cắt điện thoại rồi nhắn tin giải thích [Không tiện nghe được thoại]
Ngươi thật là muốn gϊếŧ chết ta a!
Dương Châm cầm điện thoại, gấp đến độ vừa chống nạnh vừa thở dài. Trợ lý thấy cô như vậy liền quan tâm "Thiết kế Dương, có yêu cầu gì cần tôi làm sao?"
Dương Châm vuốt tóc ra sau...không kiên nhẫn vẫy vẫy kêu cô đi ra.
Trợ Lý nhìn thấy trên bàn xoá xoá, sửa sửa trên một bản thiết kế, quyết định im lặng đi ra "Ngô, không quấy rầy chị thiết kế, em đây đi ra ngoài đây."
Dường Châm xoay người ngồi liệt lên ghế. Cân nhắc suy nghĩ đến việc Kỳ Thanh nói cho cô biết chuyện Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình kết hôn, từ lúc đầu cô không tin, nhưng giờ cô nửa tin nửa ngờ. Dương Châm nhắm mắt lại đặt điện thoại lên trán, ngực thở khì khò buồn bực.
Gửi tin nhắn cho Kỳ Thanh [Khi nào có thời gian? Mình đi tìm cậu]
Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình, có hay không do Lục Uyển Đình quyết định, ai biết Lục Uyển Đình mang cô về nhà làm gì. Kỳ Thanh trả lời lại Dương Châm [Chờ sau mình đi tìm cậu đi]
Điện thoại yên tĩnh, không còn thông báo tin nhắn nào. Kỳ Thanh đem điện thoại bỏ vào tối, nhìn đường phía trước.
Rất nhanh đến nhà Lục Uyển Đình.
Nhà Lục Uyển Đình vừa mới được quét dọn xong...Dì Trương trong nhà vệ sinh quét mắt nhìn một hạt bụi cũng không có...gật đầu hài lòng rồi vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Lục Uyển Đình không nhắn cho bà nói sẽ về ăn trưa, cho nên bà làm mấy món xào đơn giản cà chua xào trứng gà, nấu một chén mì. Buổi trưa ăn vậy thôi.
Thập phần đơn giản.
Đang ăn thì cửa truyền đến tiếng mở cửa. Quay đầu thì thấy nữ chủ nhân đã về.
"Aiz...đại tiểu thư, người về sao lại không nói một tiếng, tôi không có nấu cơm trưa" Dì Trương buông đũa trong ta, lấy tạp dề lay tay rồi nhiệt tình đón.
Nhìn phía sau, Lục Uyển Đình còn có một người phụ nữ. Tóc màu sợi đay uốn gợn sóng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần tây dài, tay áo gấp lại kéo lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nhỏ không tỳ vế. Chân mang giày đơn giản, cả người mang hơi thở chức nghiệp, Dì Trương ngẩn người "Đại tiểu thư, vị này là...?"
Như thế nào lại đổi trợ lý? Còn mang trợ lý về nhà.
Kỳ Thanh đang muốn tự giới thiệu, Lục Uyển Đình ôm eo cô nói "Dì Trương đây là phu nhân của cháu, Kỳ Thanh"
Phu nhân...hai chữ này từ miệng Lục Uyển Đình nói ra, dễ nghe làm người ta say mê, Kỳ Thanh không có sức chống cự lại...đỏ mặt...tim đập bùm bụm...muốn tới 500 nhịp.
"Ách..." Dì Trương sửng sốt năm giây, cười ầm lên "Đại tiểu thư thật thích nói giỡn, yêu đường còn chưa nói qua sao lại có thể có phu nhân" Cẩn thận xem xét Kỳ Thanh "Lại còn thanh tú xinh đẹp phu nhân"
Bà không dùng Weibo cho nên cũng không chú ý mấy chuyện bát quái, mỗi ngày trừ bỏ lại đây giúp Lục Uyển Đình dọn dẹp còn lại là xem phim truyền hình, đi dạo công viên ra quảng trường cùng bạn nhảy làm mấy việc cảm thấy thích. Không biết tin tức Lục Uyển Đình đã kết hôn
Bà nhìn đến Kỳ Thanh cảm thấy cô rất ngự tỷ, lúc này mặt ửng đỏ, lại cảm thấy đáng yêu.
Đúng thật đứng cùng một chỗ với đại tiểu thư rất xứng đôi.
Kỳ Thanh ngượng ngùng lại không đoán ra vì gì mà Lục Uyển Đình lại giới thiệu như vậy. Vì thế không phủ nhận cũng không thừa nhận chỉ là mỉm cười.
Lục Uyển Đình buông tay ra, đói với dì Trương nói "Dì cứ làm việc đi, không cần bận tâm bọn cháu, bọn cháu đã ăn qua rồi. Buổi chiều không có việc gì, dì có thể về sớm một chút"
Kỳ Thanh có cảm giác mất mát khi tay Lục Uyển Đình buông ra, trộm nhìn Lục Uyển Đinh mà Lục Uyển Đình không nhìn cô mà đang nhìn Dì Trương.
Thật là luyến tiếc cái ôm ấp ôn nhu này.
"Được rồi, ăn xong sẽ thu thập sạch sẽ về nhà chiếu cố con dâu. Con bé sắp sinh rồi." Dì Trương cười vui vẻ, mang hai đôi dép lại cho hai người rồi về bàn ăn tiếp
Lục Uyển Đình duỗi tay lấy túi của cô, ánh mắt ôn nhuận, sắc mặt bình tĩnh nói "Đi lên lầu đi."
Nghe ngữ khi cảm giác giống như làm việc chính sự.
Kỳ Thanh hướng lên lầu nhìn thoáng qua, nhìn bóng lưng thẳng của Lục Uyển Đình ở phía trước dẫn đường. Cô hoài nghi chẳng lẽ Lục Uyển Đình mang cô đi thư phòng, nói không chừng còn sẽ lấy ra hợp đồng gì đó. Ở trong thư phòng tiếp tục nói chuyện công việc.
Nói chuyện yêu đương? Thôi không dám nghĩ qua lần nữa...tự mình đa tình quá nhiều rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]