Đột nhiên cô có cảm giác nghẹt thở, giống như toàn thân bị rơi vào một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng bị cuốn vào một vòng xoáy sâu thẳm không đáy, chẳng có ai có thể kéo cô ra khỏi.
Vương Chi Lăng không nói gì thêm, mặt mũi bầm dập quỳ yên ở đó không dám động đậy. Sau một hồi câm lặng thì đột nhiên có tiếng ho, một vũng máu phun ra sàn nhà.
Mùi máu tươi khiến người ta khó chịu nhíu mày, Trần Tiểu Ngân quay mặt đi với vẻ kinh tởm.
Dường như Chi Dập cũng không thể nhìn nổi, anh bình tĩnh quát “cút”.
Cuối cùng thì Vương Chi Lăng cũng đã được giải thoát, miệng chảy máu lau không kịp, té ngã ở ngoài cửa rồi biến mất.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn đống hỗn độn dưới đất.
Hai tay cô vẫn bị trói sau lưng, Trần Tiểu Nghiên ra sức giãy giụa, nhưng sợi dây thừng không những không dịch chuyển mà còn chà sát khiến cho cổ tay càng đau rát hơn.
Rất nhanh sau đó, Chi Dập đã tháo được ra rồi đỡ cô dậy.
Cô nặn cổ tay, vốn định nói cảm ơn thì vừa mới hé miệng cô nhận chỉ là cất tiếng nói thôi sao mà khó khăn đến vậy.
“Không sao chứ?” Chi Dập hỏi, nhìn thấy cô không nói gì, anh đứng dậy đi quanh phòng bếp một vòng. Lúc quay lại, trong tay anh cầm một cốc nước.
Thực ra Trần Tiểu Nghiên cũng cảm thấy cổ họng rất khó chịu vì khát nước, cô nhận lấy rồi uống một hơi hết hơn nửa, cuối cùng thì cảm giác háo nước đã giảm bớt.
“Đúng rồi, tại sao anh lại đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196249/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.