Trần Tiểu Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ “chứng minh tài sản” trên tài liệu, cô sửng sốt.
Thật sự không ngờ, có người đã sắp xếp ổn thoả đường lui nhanh như vậy.
“Các người đã sớm có chuẩn bị?”
Chẳng trách hôm đó nói cái gì mà “đừng hối hận”, chẳng trách Ngô Thiến Thiến có thể nói với cô câu đó “xem ai cười đến cuối cùng”
Trần Tiểu Nghiên trừng mắt nhìn anh ta, cổ họng nghẹn lại, suýt nữa nói không ra tiếng: “Anh biết bố tôi đang ở ICU không? Biết tôi bây giờ cần nhất là gì không…?”
Không đợi cô nói xong, Hoàng Gia Vĩ nhíu mày nói: “Sao tôi lại không biết? Hôm đó không phải không đưa tiền cho cô, mà là chính cô không cần, có thể trách tôi sao? Tình hình bây giờ đã như vậy rồi, có nói nữa cũng không có gì để nói…”
Trần Tiểu Nghiên đột nhiên đứng lên, bất động một lúc lâu.
Hoàng Gia Vĩ nhìn cô chằm chằm, không có chút xấu hổ nào, nửa phút sau mới nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô phải gánh vác khoản nợ, lúc nào cô muốn ký tên thì nói một tiếng là được.”
Có chất vấn, tranh luận thêm dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cô không nói gì, đóng sầm cửa đi ra.
Trở về bệnh viện, Lữ Lệ Hoa thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, có lẽ cũng đã đoán được hai ba phần, vì vậy không hỏi gì.
Chỉ trao đổi ngắn gọn với cô vài câu về những rủi ro khi phẫu thuật, những vấn đề sẽ gặp phải trong giai đoạn sau, và vô tình để lộ chuyện đã nhờ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196244/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.